古诗词

题桑直阁江山胜概图

王佐

我昔趋神京,道出匡庐峰。wǒ xī qū shén jīng,dào chū kuāng lú fēng。
手持绿玉杖,遍踏金芙蓉。shǒu chí lǜ yù zhàng,biàn tà jīn fú róng。
是时秋高天气肃,最爱秋声满岩谷。shì shí qiū gāo tiān qì sù,zuì ài qiū shēng mǎn yán gǔ。
万顷湖光带白蘋,九叠屏风挂飞瀑。wàn qǐng hú guāng dài bái píng,jiǔ dié píng fēng guà fēi pù。
结巢便欲栖云间,夔龙趋赴鹓鸾班。jié cháo biàn yù qī yún jiān,kuí lóng qū fù yuān luán bān。
才名用世果何有,赢得归来双鬓班。cái míng yòng shì guǒ hé yǒu,yíng dé guī lái shuāng bìn bān。
至今梦想烟霞趣,拟托毫缣写情素。zhì jīn mèng xiǎng yān xiá qù,nǐ tuō háo jiān xiě qíng sù。
君家此图谁所摹,似我当时旧游处。jūn jiā cǐ tú shuí suǒ mó,shì wǒ dāng shí jiù yóu chù。
远山缥缈如游龙,好处尽在烟岚中。yuǎn shān piāo miǎo rú yóu lóng,hǎo chù jǐn zài yān lán zhōng。
晴波落日曳澄练,枯林老叶鸣秋风。qíng bō luò rì yè chéng liàn,kū lín lǎo yè míng qiū fēng。
屠苏高下林间起,水色山光画图里。tú sū gāo xià lín jiān qǐ,shuǐ sè shān guāng huà tú lǐ。
软红无路到柴扉,空翠常时扑书几。ruǎn hóng wú lù dào chái fēi,kōng cuì cháng shí pū shū jǐ。
中流放棹知何人,锦袍坐岸方乌巾。zhōng liú fàng zhào zhī hé rén,jǐn páo zuò àn fāng wū jīn。
若非高洁鲁连子,应是风流贺季真。ruò fēi gāo jié lǔ lián zi,yīng shì fēng liú hè jì zhēn。
我生垂老愿未酬,鲁人讵识东家丘。wǒ shēng chuí lǎo yuàn wèi chóu,lǔ rén jù shí dōng jiā qiū。
图中胜概倘易致,便从此地营菟裘。tú zhōng shèng gài tǎng yì zhì,biàn cóng cǐ dì yíng tú qiú。

王佐

明广东海丰人。永乐中举人。入国子监,以学行闻。擢吏科给事中。器宇凝重,奏对详雅,为宣宗所知,超拜户部侍郎,巡视太仓、临清、德州诸仓积弊。正统七年进尚书,调剂国用,节缩有方。死于土木之变。 王佐的作品>>

猜您喜欢

鹧鸪媒

王佐

世路无端多网罗,声声何苦叫哥哥。shì lù wú duān duō wǎng luó,shēng shēng hé kǔ jiào gē gē。
哥哥若不争雄长,叫破春风也奈何。gē gē ruò bù zhēng xióng zhǎng,jiào pò chūn fēng yě nài hé。

和曾双溪南园唱和谣二首唱

王佐

花落香残恐后时,寻芳何事苦来迟。huā luò xiāng cán kǒng hòu shí,xún fāng hé shì kǔ lái chí。
春风独有花心苦,尽说当年杜牧知。chūn fēng dú yǒu huā xīn kǔ,jǐn shuō dāng nián dù mù zhī。

和曾双溪南园唱和谣二首唱

王佐

杜牧寻春春已迟,可怜偏恋折残枝。dù mù xún chūn chūn yǐ chí,kě lián piān liàn zhé cán zhī。
春丛亦有含花死,豆蔻丁香牧未知。chūn cóng yì yǒu hán huā sǐ,dòu kòu dīng xiāng mù wèi zhī。

含笑花

王佐

尧草元能指佞臣,逢花休问笑何人。yáo cǎo yuán néng zhǐ nìng chén,féng huā xiū wèn xiào hé rén。
君看青史千年笑,奚止山花笑一春。jūn kàn qīng shǐ qiān nián xiào,xī zhǐ shān huā xiào yī chūn。

含笑花

王佐

白白红红竞好春,含香羞涩似含颦。bái bái hóng hóng jìng hǎo chūn,hán xiāng xiū sè shì hán pín。
无端却被崖州户,错怪山花解笑人。wú duān què bèi yá zhōu hù,cuò guài shān huā jiě xiào rén。

秦吉了并序

王佐

口呼万岁祝千秋,羌女金笼占上流。kǒu hū wàn suì zhù qiān qiū,qiāng nǚ jīn lóng zhàn shàng liú。
若到上阳供奉日,陇山鹦鹉尽回头。ruò dào shàng yáng gōng fèng rì,lǒng shān yīng wǔ jǐn huí tóu。

回风岭

王佐

南北风来到此还,南边和暖北边寒。nán běi fēng lái dào cǐ hái,nán biān hé nuǎn běi biān hán。
怪来天地人犹憾,一样琼南两样看。guài lái tiān dì rén yóu hàn,yī yàng qióng nán liǎng yàng kàn。

石船在崖州大洞天稍北

王佐

老我来游看石船,洞门别是一风烟。lǎo wǒ lái yóu kàn shí chuán,dòng mén bié shì yī fēng yān。
昔人已去无回辙,犹记淳熙丙午年。xī rén yǐ qù wú huí zhé,yóu jì chún xī bǐng wǔ nián。

澹庵井

王佐

中兴封事百年无,身倚皇天自不孤。zhōng xīng fēng shì bǎi nián wú,shēn yǐ huáng tiān zì bù gū。
酌罢清泉问秦桧,已无寸土寄头颅。zhuó bà qīng quán wèn qín guì,yǐ wú cùn tǔ jì tóu lú。

咏史八首赵简子世家

王佐

摩笄山前风日凄,代人犹自说当时。mó jī shān qián fēng rì qī,dài rén yóu zì shuō dāng shí。
宝符藏地今安在,知爱男儿爱女儿。bǎo fú cáng dì jīn ān zài,zhī ài nán ér ài nǚ ér。

咏史八首赵简子世家

王佐

不禁奸邪禁古书,至愚应不至秦愚。bù jìn jiān xié jìn gǔ shū,zhì yú yīng bù zhì qín yú。
生前遗臭熏千古,不待沙丘混鲍鱼。shēng qián yí chòu xūn qiān gǔ,bù dài shā qiū hùn bào yú。

咏史八首赵简子世家

王佐

地能埋死不埋愚,黔首不愚秦自愚。dì néng mái sǐ bù mái yú,qián shǒu bù yú qín zì yú。
胡亥一愚愚到死,却将法令罔诗书。hú hài yī yú yú dào sǐ,què jiāng fǎ lìng wǎng shī shū。

咏史八首赵简子世家

王佐

李斯相秦留逐客,要使英雄六国无。lǐ sī xiāng qín liú zhú kè,yào shǐ yīng xióng liù guó wú。
岂料灭秦开汉者,只消闾左一声呼。qǐ liào miè qín kāi hàn zhě,zhǐ xiāo lǘ zuǒ yī shēng hū。

咏史八首赵简子世家

王佐

大树参天十亩云,万年直欲荫乾坤。dà shù cān tiān shí mǔ yún,wàn nián zhí yù yīn qián kūn。
指头小鸟来施粪,粪尽桐枝死到根。zhǐ tóu xiǎo niǎo lái shī fèn,fèn jǐn tóng zhī sǐ dào gēn。

咏史八首赵简子世家

王佐

老瞒凶焰欲烧天,江左孙郎又少年。lǎo mán xiōng yàn yù shāo tiān,jiāng zuǒ sūn láng yòu shǎo nián。
识得左军真帝胄,可能三顾不幡然。shí dé zuǒ jūn zhēn dì zhòu,kě néng sān gù bù fān rán。