古诗词

示子孙

王樵

人生忌安逸,清时无幸民。rén shēng jì ān yì,qīng shí wú xìng mín。
士当勤读书,农当力耕耘。shì dāng qín dú shū,nóng dāng lì gēng yún。
实益在勤俭,实修在天伦。shí yì zài qín jiǎn,shí xiū zài tiān lún。
未有天伦厚,人或忘其根。wèi yǒu tiān lún hòu,rén huò wàng qí gēn。
慈父生孝子,孝子生慈孙。cí fù shēng xiào zi,xiào zi shēng cí sūn。
慈孝匪相报,末茂本之深。cí xiào fěi xiāng bào,mò mào běn zhī shēn。
人有亲中贤,尊贤且亲亲。rén yǒu qīn zhōng xián,zūn xián qiě qīn qīn。
亲贤得其所,其道并相惇。qīn xián dé qí suǒ,qí dào bìng xiāng dūn。
禹不贵尺璧,而乃惜寸阴。yǔ bù guì chǐ bì,ér nǎi xī cùn yīn。
太康坠厥绪,逸豫乃其因。tài kāng zhuì jué xù,yì yù nǎi qí yīn。
吾产诚已薄,吾志良亦勤。wú chǎn chéng yǐ báo,wú zhì liáng yì qín。
事欲得其继,言欲传其心。shì yù dé qí jì,yán yù chuán qí xīn。
心传吾不死,望尔后之人。xīn chuán wú bù sǐ,wàng ěr hòu zhī rén。
愿毋听藐藐,负我诲谆谆。yuàn wú tīng miǎo miǎo,fù wǒ huì zhūn zhūn。

王樵

明镇江府金坛人,字明远。嘉靖二十六年进士。授行人。历刑部员外郎,著《读律私笺》,甚精核。万历初,张居正知其能,任为浙江佥事,擢尚宝卿。以请勿罪反对居正夺情视事之言官,忤居正,出为南京鸿胪卿,旋罢。后再起至右都御史。有《方麓居士集》。 王樵的作品>>

猜您喜欢

望湖亭三首

王樵

孤村数家隐树,一曲清流抱山。gū cūn shù jiā yǐn shù,yī qū qīng liú bào shān。
四月城中未有,林端黄鸟关关。sì yuè chéng zhōng wèi yǒu,lín duān huáng niǎo guān guān。

望湖亭三首

王樵

垂杨流水石桥,白马青衫来路。chuí yáng liú shuǐ shí qiáo,bái mǎ qīng shān lái lù。
有人指点凭栏,当喜相期不误。yǒu rén zhǐ diǎn píng lán,dāng xǐ xiāng qī bù wù。

中秋大江观月

王樵

空江远与天接,月影荡若金虬。kōng jiāng yuǎn yǔ tiān jiē,yuè yǐng dàng ruò jīn qiú。
一叶波凌万顷,平生无此中秋。yī yè bō líng wàn qǐng,píng shēng wú cǐ zhōng qiū。
78123456