古诗词

夜泊小孤港口为山灵解嘲

苏葵

彭蠡矶头浪花息,锦缆维舟西日夕。péng lí jī tóu làng huā xī,jǐn lǎn wéi zhōu xī rì xī。
拥裘高卧芦花旁,夜半满江良月色。yōng qiú gāo wò lú huā páng,yè bàn mǎn jiāng liáng yuè sè。
梦飞直上山之巅,两两山神来向言。mèng fēi zhí shàng shān zhī diān,liǎng liǎng shān shén lái xiàng yán。
咄嗟世事尽讹误,鲁鱼亥豕轻相传。duō jiē shì shì jǐn é wù,lǔ yú hài shǐ qīng xiāng chuán。
自陈屹立宫亭中,独膺吴楚狂澜汹。zì chén yì lì gōng tíng zhōng,dú yīng wú chǔ kuáng lán xiōng。
四无峦阜助形势,大孤小孤名所从。sì wú luán fù zhù xíng shì,dà gū xiǎo gū míng suǒ cóng。
俗人谩骋雌黄舌,辄以姑称相戏亵。sú rén mán chěng cí huáng shé,zhé yǐ gū chēng xiāng xì xiè。
更将澎浪作彭郎,婚媾鄙猥成桀黠。gèng jiāng pēng làng zuò péng láng,hūn gòu bǐ wěi chéng jié xiá。
鞋山岂是吾遗踪,五老岂是持柯翁。xié shān qǐ shì wú yí zōng,wǔ lǎo qǐ shì chí kē wēng。
凭君为正千载谬,报君满幅蒲帆风。píng jūn wèi zhèng qiān zài miù,bào jūn mǎn fú pú fān fēng。
觉来索火然银烛,小棹湖心分鸭绿。jué lái suǒ huǒ rán yín zhú,xiǎo zhào hú xīn fēn yā lǜ。
夜静谁人可与言,招集台前旧心腹。yè jìng shuí rén kě yǔ yán,zhāo jí tái qián jiù xīn fù。
管城子,即墨侯,松卿楮叟争宣猷。guǎn chéng zi,jí mò hóu,sōng qīng chǔ sǒu zhēng xuān yóu。
并功辨白梦中事,戮力澡雪山灵羞。bìng gōng biàn bái mèng zhōng shì,lù lì zǎo xuě shān líng xiū。
诗成飒飒凉飙起,远送牙樯二千里。shī chéng sà sà liáng biāo qǐ,yuǎn sòng yá qiáng èr qiān lǐ。
回浇卮酒慰山灵,从今不愧中濡水。huí jiāo zhī jiǔ wèi shān líng,cóng jīn bù kuì zhōng rú shuǐ。

苏葵

明广东顺德人,字伯诚。成化二十三年进士。弘治中以翰林编修升江西提学佥事。性耿介,不谄附权贵。为太监董让陷害,理官欲加之刑。诸生百人拥入扶葵去,事竟得雪。在任增修白鹿书院。官至福建布政使。有《吹剑集》。 苏葵的作品>>

猜您喜欢

题棠梨粉腮黄雀图

苏葵

梨园寂寞玉肌寒,化作啼禽粉未干。lí yuán jì mò yù jī hán,huà zuò tí qín fěn wèi gàn。
受尽主恩元不顾,不如黄雀解衔环。shòu jǐn zhǔ ēn yuán bù gù,bù rú huáng què jiě xián huán。

睡晏

苏葵

日高人迹半营营,竹簟藤□□正宁。rì gāo rén jì bàn yíng yíng,zhú diàn téng zhèng níng。
小仆不知醒亦梦,却推吾枕唤吾醒。xiǎo pū bù zhī xǐng yì mèng,què tuī wú zhěn huàn wú xǐng。

红梅

苏葵

分明孤射旧精神,斜倚东风酒半醺。fēn míng gū shè jiù jīng shén,xié yǐ dōng fēng jiǔ bàn xūn。
春老莫随流水去,恐教多误问津人。chūn lǎo mò suí liú shuǐ qù,kǒng jiào duō wù wèn jīn rén。

题月梅

苏葵

东风将信入含章,玉骨冰肌第一香。dōng fēng jiāng xìn rù hán zhāng,yù gǔ bīng jī dì yī xiāng。
何事姮娥三五夜,傍花犹似斗宫妆。hé shì héng é sān wǔ yè,bàng huā yóu shì dòu gōng zhuāng。

竹鹰

苏葵

两翅纵横铁爪刚,为丛驱雀不知忙。liǎng chì zòng héng tiě zhǎo gāng,wèi cóng qū què bù zhī máng。
平生击搏成何事,好近琅玕学凤皇。píng shēng jī bó chéng hé shì,hǎo jìn láng gān xué fèng huáng。

舟次城中遇雨呈邹石城二首

苏葵

懒随城市走波波,活火烹茶战睡魔。lǎn suí chéng shì zǒu bō bō,huó huǒ pēng chá zhàn shuì mó。
莫道老渔浑不解,绕船惟放濯缨歌。mò dào lǎo yú hún bù jiě,rào chuán wéi fàng zhuó yīng gē。

舟次城中遇雨呈邹石城二首

苏葵

潮平人卧小舟孤,三日船头俗客无。cháo píng rén wò xiǎo zhōu gū,sān rì chuán tóu sú kè wú。
最好向公谈世事,马蹄风雨滑长途。zuì hǎo xiàng gōng tán shì shì,mǎ tí fēng yǔ huá zhǎng tú。

舟舣海珠候吴明府同年

苏葵

春水溶溶鉴海平,风潮相送一朝程。chūn shuǐ róng róng jiàn hǎi píng,fēng cháo xiāng sòng yī cháo chéng。
如何令尹来消息,三日同年听橹声。rú hé lìng yǐn lái xiāo xī,sān rì tóng nián tīng lǔ shēng。

咏史四首张良

苏葵

报得韩仇树汉功,也曾安受列侯封。bào dé hán chóu shù hàn gōng,yě céng ān shòu liè hóu fēng。
若教信越长无恙,未必山中有赤松。ruò jiào xìn yuè zhǎng wú yàng,wèi bì shān zhōng yǒu chì sōng。

咏史四首张良

苏葵

不将秦事作前徵,此日谁知大厦倾。bù jiāng qín shì zuò qián zhēng,cǐ rì shuí zhī dà shà qīng。
回首森森梁砀树,绝无风雨凤巢清。huí shǒu sēn sēn liáng dàng shù,jué wú fēng yǔ fèng cháo qīng。

咏史四首张良

苏葵

早承知遇迹兼奇,更觉威权暗已移。zǎo chéng zhī yù jì jiān qí,gèng jué wēi quán àn yǐ yí。
休道还山便忘国,濒行犹诵摘瓜词。xiū dào hái shān biàn wàng guó,bīn xíng yóu sòng zhāi guā cí。

咏史四首张良

苏葵

收得还山御赐诗,一生风致后人知。shōu dé hái shān yù cì shī,yī shēng fēng zhì hòu rén zhī。
如何杜镐陪恩宴,只诵移文不属辞。rú hé dù gǎo péi ēn yàn,zhǐ sòng yí wén bù shǔ cí。

南康道中三首

苏葵

故国江山不甚佳,聊曾吟弄兴无涯。gù guó jiāng shān bù shén jiā,liáo céng yín nòng xīng wú yá。
如何十日匡庐下,看尽佳山只恶怀。rú hé shí rì kuāng lú xià,kàn jǐn jiā shān zhǐ è huái。

南康道中三首

苏葵

少年曾作子长游,今日湖山不上眸。shǎo nián céng zuò zi zhǎng yóu,jīn rì hú shān bù shàng móu。
谁向个中嫌矮屋,几人天地未抬头。shuí xiàng gè zhōng xián ǎi wū,jǐ rén tiān dì wèi tái tóu。

南康道中三首

苏葵

马前黄纸二毛身,桃李行行愧未春。mǎ qián huáng zhǐ èr máo shēn,táo lǐ xíng xíng kuì wèi chūn。
纵有弦歌堪莞尔,丈夫声价属仪秦。zòng yǒu xián gē kān guǎn ěr,zhàng fū shēng jià shǔ yí qín。