古诗词

新婚别

唐秩

人情浓交始,况两俱少年。rén qíng nóng jiāo shǐ,kuàng liǎng jù shǎo nián。
席同七尺躯,卺合百年缘。xí tóng qī chǐ qū,jǐn hé bǎi nián yuán。
尊嫜景临暮,双双坐堂前。zūn zhāng jǐng lín mù,shuāng shuāng zuò táng qián。
看我两人拜,一笑开春筵。kàn wǒ liǎng rén bài,yī xiào kāi chūn yán。
一生无契阔,誓如金石坚。yī shēng wú qì kuò,shì rú jīn shí jiān。
岂知命途舛,兵火三更颠。qǐ zhī mìng tú chuǎn,bīng huǒ sān gèng diān。
见我颜色好,黑索苦相牵。jiàn wǒ yán sè hǎo,hēi suǒ kǔ xiāng qiān。
一步一下锤,迫我度山巅。yī bù yī xià chuí,pò wǒ dù shān diān。
丈夫不忍舍,弃死走山缠。zhàng fū bù rěn shě,qì sǐ zǒu shān chán。
又怕刀鎗凶,远号尽一言。yòu pà dāo qiāng xiōng,yuǎn hào jǐn yī yán。
此情难话了,瞑瞑东方天。cǐ qíng nán huà le,míng míng dōng fāng tiān。
满目太平世,干戈何惨然。mǎn mù tài píng shì,gàn gē hé cǎn rán。
人生情难制,矧乃并头莲。rén shēng qíng nán zhì,shěn nǎi bìng tóu lián。
本是天生合,今为人事迁。běn shì tiān shēng hé,jīn wèi rén shì qiān。
此身虽去去,心内苦邅邅。cǐ shēn suī qù qù,xīn nèi kǔ zhān zhān。
若得数年好,此念亦少捐。ruò dé shù nián hǎo,cǐ niàn yì shǎo juān。
不惜为君死,痴图后会还。bù xī wèi jūn sǐ,chī tú hòu huì hái。
半璧初生月,何夜重团圆。bàn bì chū shēng yuè,hé yè zhòng tuán yuán。

唐秩

唐秩,字水竹,号存吾。冑次子。为诸生时,异人授以道书,尤精符篆。会明世宗招方士,至京,授官博士,召入紫霄宫,号为“仙师”。隆庆初归,卒于淮安。有《海天孤鹤集》。清康熙《琼山县志》卷九有传。唐秩诗以民国二十四年海南书局印《海南丛书》第三集《传芳集》所收唐秩诗为底本,参校明陈是集《溟南诗选》(民国二十四年海南书局印行)。 唐秩的作品>>

猜您喜欢

客夜

唐秩

对客鸣琴罢,孤灯照寂寥。duì kè míng qín bà,gū dēng zhào jì liáo。
眼穷千里月,肠断一声萧。yǎn qióng qiān lǐ yuè,cháng duàn yī shēng xiāo。
镜里人应瘦,秋边客更焦。jìng lǐ rén yīng shòu,qiū biān kè gèng jiāo。
未除烦恼障,何处不魂销。wèi chú fán nǎo zhàng,hé chù bù hún xiāo。

宿虞洞馆和戴黄门韵

唐秩

身世归何处,行行趁晓鸡。shēn shì guī hé chù,xíng xíng chèn xiǎo jī。
客逢情上好,家在望中迷。kè féng qíng shàng hǎo,jiā zài wàng zhōng mí。
有梦知花恨,无聊任马嘶。yǒu mèng zhī huā hèn,wú liáo rèn mǎ sī。
自惭心未了,南北又东西。zì cán xīn wèi le,nán běi yòu dōng xī。

晚坐

唐秩

鸡栖斜日暮,犬吠噪鸦忙。jī qī xié rì mù,quǎn fèi zào yā máng。
酒醉诗魔壮,琴疏指甲长。jiǔ zuì shī mó zhuàng,qín shū zhǐ jiǎ zhǎng。
春情凭梦了,野思为尘荒。chūn qíng píng mèng le,yě sī wèi chén huāng。
独坐青苔软,无风心自香。dú zuò qīng tái ruǎn,wú fēng xīn zì xiāng。

伤旱

唐秩

龙懒谁鞭得,端妍肯借津。lóng lǎn shuí biān dé,duān yán kěn jiè jīn。
讼风文自巧,投魃话非真。sòng fēng wén zì qiǎo,tóu bá huà fēi zhēn。
火稻熟翻白,山花瘦更颦。huǒ dào shú fān bái,shān huā shòu gèng pín。
银河无限水,一滴不分人。yín hé wú xiàn shuǐ,yī dī bù fēn rén。

秋夜偶书

唐秩

天气重阳老,柴门菊未花。tiān qì zhòng yáng lǎo,chái mén jú wèi huā。
漏床多苦雨,村夜不闻笳。lòu chuáng duō kǔ yǔ,cūn yè bù wén jiā。
窗眼风来急,山头月落斜。chuāng yǎn fēng lái jí,shān tóu yuè luò xié。
秋悲无奈处,又得数声鸦。qiū bēi wú nài chù,yòu dé shù shēng yā。

观盒中金鱼

唐秩

水浸玻璃界,环生异样花。shuǐ jìn bō lí jiè,huán shēng yì yàng huā。
点穿青菱荫,游拨绿萍遮。diǎn chuān qīng líng yīn,yóu bō lǜ píng zhē。
细縠堆新锦,晴天散晓霞。xì hú duī xīn jǐn,qíng tiān sàn xiǎo xiá。
可怜颜色好,不得大生涯。kě lián yán sè hǎo,bù dé dà shēng yá。

答碧山陈翁夜谈口号

唐秩

月轮半璧向西斜,翳眼空中几样花。yuè lún bàn bì xiàng xī xié,yì yǎn kōng zhōng jǐ yàng huā。
灯影无风偏自动,独吟有恨为谁嗟。dēng yǐng wú fēng piān zì dòng,dú yín yǒu hèn wèi shuí jiē。
碧山春老开红杏,孤鹤田荒饿白鸦。bì shān chūn lǎo kāi hóng xìng,gū hè tián huāng è bái yā。
秋竹乱敲喧荡甚,敢传声到老仙槎。qiū zhú luàn qiāo xuān dàng shén,gǎn chuán shēng dào lǎo xiān chá。

简答吴琼罗

唐秩

秋花冬菊从何如,略染狂风叶又疏。qiū huā dōng jú cóng hé rú,lüè rǎn kuáng fēng yè yòu shū。
明日岂知山外暗,青松空向梦中虚。míng rì qǐ zhī shān wài àn,qīng sōng kōng xiàng mèng zhōng xū。
半生未得消诗酒,千载谁为记毁誉。bàn shēng wèi dé xiāo shī jiǔ,qiān zài shuí wèi jì huǐ yù。
正爱江边茸草厚,得同麋鹿到华胥。zhèng ài jiāng biān rōng cǎo hòu,dé tóng mí lù dào huá xū。

答五羊梁存吾区白斋诗笺遂和原韵

唐秩

千里同心岂偶然,琴诗应许我随肩。qiān lǐ tóng xīn qǐ ǒu rán,qín shī yīng xǔ wǒ suí jiān。
情如白雪宜三弄,眼见青山又几篇。qíng rú bái xuě yí sān nòng,yǎn jiàn qīng shān yòu jǐ piān。
明月精神无梦扰,浮萍身世任风牵。míng yuè jīng shén wú mèng rǎo,fú píng shēn shì rèn fēng qiān。
何时茅屋烟霞里,磨剑归来趁壮年。hé shí máo wū yān xiá lǐ,mó jiàn guī lái chèn zhuàng nián。

答五羊梁存吾区白斋诗笺遂和原韵

唐秩

琴诗原不浪浮名,千里无心得识荆。qín shī yuán bù làng fú míng,qiān lǐ wú xīn dé shí jīng。
阶上瑞兰应有种,匣中宝剑尚能鸣。jiē shàng ruì lán yīng yǒu zhǒng,xiá zhōng bǎo jiàn shàng néng míng。
斯游在世真奇梦,何法于今可当情。sī yóu zài shì zhēn qí mèng,hé fǎ yú jīn kě dāng qíng。
发白眼青天色好,江门秋月正空明。fā bái yǎn qīng tiān sè hǎo,jiāng mén qiū yuè zhèng kōng míng。

答双溪兄简即步原韵

唐秩

西郊有路透东郊,尘病情牵万里遥。xī jiāo yǒu lù tòu dōng jiāo,chén bìng qíng qiān wàn lǐ yáo。
啼鸟不愁秋出院,好风常带水过桥。tí niǎo bù chóu qiū chū yuàn,hǎo fēng cháng dài shuǐ guò qiáo。
此时酒醉醒还梦,何处山堪渔更樵。cǐ shí jiǔ zuì xǐng hái mèng,hé chù shān kān yú gèng qiáo。
夜半月明帘外坐,不知花影为谁娇。yè bàn yuè míng lián wài zuò,bù zhī huā yǐng wèi shuí jiāo。

与知友看旧稿

唐秩

生来事事可伤心,开口何曾有好音。shēng lái shì shì kě shāng xīn,kāi kǒu hé céng yǒu hǎo yīn。
自是不平方叹息,休嫌未病学呻吟。zì shì bù píng fāng tàn xī,xiū xián wèi bìng xué shēn yín。
元猿叫月霜初冷,杜宇呼春血不禁。yuán yuán jiào yuè shuāng chū lěng,dù yǔ hū chūn xuè bù jìn。
满眼豪雄都得意,谁能为我泪沾襟。mǎn yǎn háo xióng dōu dé yì,shuí néng wèi wǒ lèi zhān jīn。

病久与友人话旧

唐秩

别后惟轮月到庭,酒妨多病得常醒。bié hòu wéi lún yuè dào tíng,jiǔ fáng duō bìng dé cháng xǐng。
落花更觉伤春切,啼鸟那堪着耳听。luò huā gèng jué shāng chūn qiè,tí niǎo nà kān zhe ěr tīng。
运去君能安困阨,年来我亦歏孤零。yùn qù jūn néng ān kùn è,nián lái wǒ yì jìn gū líng。
一灯话旧浑如梦,相对无聊尚眼青。yī dēng huà jiù hún rú mèng,xiāng duì wú liáo shàng yǎn qīng。

客中七夕

唐秩

昨夜江中雨洗车,梦回宫禁忆东华。zuó yè jiāng zhōng yǔ xǐ chē,mèng huí gōng jìn yì dōng huá。
化生盆里曾留种,乞巧楼前未散花。huà shēng pén lǐ céng liú zhǒng,qǐ qiǎo lóu qián wèi sàn huā。
鸟鹊已成天上路,江山还隔海边家。niǎo què yǐ chéng tiān shàng lù,jiāng shān hái gé hǎi biān jiā。
无情离别心何许,要借当年奉使槎。wú qíng lí bié xīn hé xǔ,yào jiè dāng nián fèng shǐ chá。

过兄处陪李三吴四诸人即和原韵

唐秩

昨夜春堂倒玉卮,诗歌奏出十分奇。zuó yè chūn táng dào yù zhī,shī gē zòu chū shí fēn qí。
东风醉眼花偏好,明月看人酒更宜。dōng fēng zuì yǎn huā piān hǎo,míng yuè kàn rén jiǔ gèng yí。
自信生来惟爱笑,深渐梦里未曾知。zì xìn shēng lái wéi ài xiào,shēn jiàn mèng lǐ wèi céng zhī。
兄酬弟劝何妨病,今日重逢莫厌迟。xiōng chóu dì quàn hé fáng bìng,jīn rì zhòng féng mò yàn chí。
2712