古诗词

题谢翰长大韶先生云山障子

程敏政

拔地苍山几千丈,九叠芙蓉照林莽。bá dì cāng shān jǐ qiān zhàng,jiǔ dié fú róng zhào lín mǎng。
群峰夹峙青冥中,万里云开露仙掌。qún fēng jiā zhì qīng míng zhōng,wàn lǐ yún kāi lù xiān zhǎng。
山回径转得佳处,筑室何人据高壤。shān huí jìng zhuǎn dé jiā chù,zhù shì hé rén jù gāo rǎng。
古瓦参差接栋流,虚窗迢递临风敞。gǔ wǎ cān chà jiē dòng liú,xū chuāng tiáo dì lín fēng chǎng。
别圃长栽巨胜花,闲门任结蟏蛸网。bié pǔ zhǎng zāi jù shèng huā,xián mén rèn jié xiāo shāo wǎng。
桃源渡口短桥通,一派溪光断尘鞅。táo yuán dù kǒu duǎn qiáo tōng,yī pài xī guāng duàn chén yāng。
黄鸟交啼苑树浓,白鹭低飞田水长。huáng niǎo jiāo tí yuàn shù nóng,bái lù dī fēi tián shuǐ zhǎng。
幽栖仿佛晋朝人,束发乌巾被轻氅。yōu qī fǎng fú jìn cháo rén,shù fā wū jīn bèi qīng chǎng。
世途万变了不知,俯槛围棋事闲傥。shì tú wàn biàn le bù zhī,fǔ kǎn wéi qí shì xián tǎng。
相持犹似未忘机,苦向盘中较铢两。xiāng chí yóu shì wèi wàng jī,kǔ xiàng pán zhōng jiào zhū liǎng。
林间暑气不胜薄,羽箑何由更添爽。lín jiān shǔ qì bù shèng báo,yǔ shà hé yóu gèng tiān shuǎng。
童子手供朝暮餐,和露烹葵足斋享。tóng zi shǒu gōng cháo mù cān,hé lù pēng kuí zú zhāi xiǎng。
槛外芳塘五里宽,一围种作莲花荡。kǎn wài fāng táng wǔ lǐ kuān,yī wéi zhǒng zuò lián huā dàng。
兴来每欲随所之,预有家人棹兰桨。xīng lái měi yù suí suǒ zhī,yù yǒu jiā rén zhào lán jiǎng。
书册薰垆共一船,水气絪缊护青幌。shū cè xūn lú gòng yī chuán,shuǐ qì yīn yūn hù qīng huǎng。
远村鸡犬互鸣吠,落日渔樵自来往。yuǎn cūn jī quǎn hù míng fèi,luò rì yú qiáo zì lái wǎng。
岩阿疑是古赤城,高旆招摇出天上。yán ā yí shì gǔ chì chéng,gāo pèi zhāo yáo chū tiān shàng。
树头隐约梵王宫,几杵疏钟送微响。shù tóu yǐn yuē fàn wáng gōng,jǐ chǔ shū zhōng sòng wēi xiǎng。
仙境宁论小大茅,人家不异东西瀼。xiān jìng níng lùn xiǎo dà máo,rén jiā bù yì dōng xī ráng。
生绡咫尺意难穷,愈觉周郎画堪赏。shēng xiāo zhǐ chǐ yì nán qióng,yù jué zhōu láng huà kān shǎng。
学士先生太傅孙,方寸之田似山广。xué shì xiān shēng tài fù sūn,fāng cùn zhī tián shì shān guǎng。
少年奋起大江西,澹墨题名首金榜。shǎo nián fèn qǐ dà jiāng xī,dàn mò tí míng shǒu jīn bǎng。
经帏史局最蒙恩,不独词章在忠谠。jīng wéi shǐ jú zuì méng ēn,bù dú cí zhāng zài zhōng dǎng。
鼎铉终期此日调,星凤方增后人仰。dǐng xuàn zhōng qī cǐ rì diào,xīng fèng fāng zēng hòu rén yǎng。
东山别墅有高情,未许披图动遐想。dōng shān bié shù yǒu gāo qíng,wèi xǔ pī tú dòng xiá xiǎng。

程敏政

明徽州府休宁人,字克勤。程信子。成化二年进士。授编修,历左谕德,以学问该博著称。弘治中官至礼部右侍郎兼侍读学士。见唐寅乡试卷,激赏之。十二年,主持会试,以试题外泄,被劾为通关节于唐寅等,下狱。寻勒致仕卒。有《新安文献志》、《明文衡》、《篁墩集》。 程敏政的作品>>

猜您喜欢

上林清趣卷为嘉蔬署丞兼林衡署事宗侄京赋

程敏政

绿树阴阴百鸟啼,上林遥在帝城西。lǜ shù yīn yīn bǎi niǎo tí,shàng lín yáo zài dì chéng xī。
一官向此开清署,赢得新篇取次题。yī guān xiàng cǐ kāi qīng shǔ,yíng dé xīn piān qǔ cì tí。

上林清趣卷为嘉蔬署丞兼林衡署事宗侄京赋

程敏政

畦菜青青苑果红,宦途清绝市尘空。qí cài qīng qīng yuàn guǒ hóng,huàn tú qīng jué shì chén kōng。
五风十雨开园后,来往人行罨画中。wǔ fēng shí yǔ kāi yuán hòu,lái wǎng rén xíng yǎn huà zhōng。

上林清趣卷为嘉蔬署丞兼林衡署事宗侄京赋

程敏政

不比前朝贡荔枝,晚菘春韭绿参差。bù bǐ qián cháo gòng lì zhī,wǎn sōng chūn jiǔ lǜ cān chà。
官闲有趣无宣索,万岁君王旰食时。guān xián yǒu qù wú xuān suǒ,wàn suì jūn wáng gàn shí shí。

上林清趣卷为嘉蔬署丞兼林衡署事宗侄京赋

程敏政

苑中应起借乌轩,每汲沙泉学灌园。yuàn zhōng yīng qǐ jiè wū xuān,měi jí shā quán xué guàn yuán。
辇路草长巡幸少,清时谁竞啬夫言。niǎn lù cǎo zhǎng xún xìng shǎo,qīng shí shuí jìng sè fū yán。

上林清趣卷为嘉蔬署丞兼林衡署事宗侄京赋

程敏政

心地清如镜水波,官中从尔较催科。xīn dì qīng rú jìng shuǐ bō,guān zhōng cóng ěr jiào cuī kē。
遥知此后弹冠日,随处春风趣益多。yáo zhī cǐ hòu dàn guān rì,suí chù chūn fēng qù yì duō。

上林清趣卷为嘉蔬署丞兼林衡署事宗侄京赋

程敏政

青李来禽贡尚方,朱篮黄帕屡分尝。qīng lǐ lái qín gòng shàng fāng,zhū lán huáng pà lǚ fēn cháng。
天涯为子题诗句,惭愧非才负宠光。tiān yá wèi zi tí shī jù,cán kuì fēi cái fù chǒng guāng。

黄茅冈

程敏政

舣棹来登乱石冈,几间茅屋水天长。yǐ zhào lái dēng luàn shí gāng,jǐ jiān máo wū shuǐ tiān zhǎng。
桑原麦垄人行处,曾是苏公旧猎场。sāng yuán mài lǒng rén xíng chù,céng shì sū gōng jiù liè chǎng。

亚父冢

程敏政

废冢曾经盗发频,白头空作楚谋臣。fèi zhǒng céng jīng dào fā pín,bái tóu kōng zuò chǔ móu chén。
填胸一怒缘何事,嬴得渔樵冷笑人。tián xiōng yī nù yuán hé shì,yíng dé yú qiáo lěng xiào rén。

戏马台

程敏政

千古荒台倚暮云,霸图销歇水沄沄。qiān gǔ huāng tái yǐ mù yún,bà tú xiāo xiē shuǐ yún yún。
当时骏骨知多少,惟有乌骓不负君。dāng shí jùn gǔ zhī duō shǎo,wéi yǒu wū zhuī bù fù jūn。

水次仓

程敏政

广厦朱门照水明,太平军食转彭城。guǎng shà zhū mén zhào shuǐ míng,tài píng jūn shí zhuǎn péng chéng。
不知南北人来往,犹唾芝麻李二名。bù zhī nán běi rén lái wǎng,yóu tuò zhī má lǐ èr míng。

陵母墓

程敏政

夜台千古閟荒山,智母名高宇宙间。yè tái qiān gǔ bì huāng shān,zhì mǔ míng gāo yǔ zhòu jiān。
不向楚庭先伏剑,王郎应自乞身还。bù xiàng chǔ tíng xiān fú jiàn,wáng láng yīng zì qǐ shēn hái。

陵母墓

程敏政

教子扶王不二心,几人回首愧缨簪。jiào zi fú wáng bù èr xīn,jǐ rén huí shǒu kuì yīng zān。
当廷死诤遵慈训,始觉君侯孝最深。dāng tíng sǐ zhèng zūn cí xùn,shǐ jué jūn hóu xiào zuì shēn。

书法孝子传后

程敏政

野宿风号半毁形,眼看坟草六回生。yě sù fēng hào bàn huǐ xíng,yǎn kàn fén cǎo liù huí shēng。
当时至行真难再,合上清朝太史铭。dāng shí zhì xíng zhēn nán zài,hé shàng qīng cháo tài shǐ míng。

书法孝子传后

程敏政

有生便识全归理,欲救亲危敢爱身。yǒu shēng biàn shí quán guī lǐ,yù jiù qīn wēi gǎn ài shēn。
正恐毁伤堪藉口,世人翻诮舍生人。zhèng kǒng huǐ shāng kān jí kǒu,shì rén fān qiào shě shēng rén。

太医院使钱君宗嗣挽歌

程敏政

生死交情二十年,舣舟京口倍凄然。shēng sǐ jiāo qíng èr shí nián,yǐ zhōu jīng kǒu bèi qī rán。
青山细雨人何在,怅望城南白兔阡。qīng shān xì yǔ rén hé zài,chàng wàng chéng nán bái tù qiān。