古诗词

写竹赠李长公歌

徐渭

山人写竹略形似,只取叶底潇潇意。shān rén xiě zhú lüè xíng shì,zhǐ qǔ yè dǐ xiāo xiāo yì。
譬如影里看丛梢,那得分明成个字。pì rú yǐng lǐ kàn cóng shāo,nà dé fēn míng chéng gè zì。
公子远从辽东来,宝刀向人拔不开。gōng zi yuǎn cóng liáo dōng lái,bǎo dāo xiàng rén bá bù kāi。
昨朝大战平虏堡,血冷辘轳连鞘埋。zuó cháo dà zhàn píng lǔ bǎo,xuè lěng lù lú lián qiào mái。
平虏之战非常敌,御史几为胡马及。píng lǔ zhī zhàn fēi cháng dí,yù shǐ jǐ wèi hú mǎ jí。
有如大酋之首不落公子刀,带胄诸君便是去秋阮游击。yǒu rú dà qiú zhī shǒu bù luò gōng zi dāo,dài zhòu zhū jūn biàn shì qù qiū ruǎn yóu jī。
不死虏手死汉法,败者合死胜合优。bù sǐ lǔ shǒu sǐ hàn fǎ,bài zhě hé sǐ shèng hé yōu。
公子何事常忧愁,一言未了一叹息,双袖那禁双泪流。gōng zi hé shì cháng yōu chóu,yī yán wèi le yī tàn xī,shuāng xiù nà jìn shuāng lèi liú。
却言阿翁经百战,箭镞刀锋密如霰。què yán ā wēng jīng bǎi zhàn,jiàn zú dāo fēng mì rú xiàn。
幸余兄弟两三人,眼见家丁百无半。xìng yú xiōng dì liǎng sān rén,yǎn jiàn jiā dīng bǎi wú bàn。
往往弯弓上马鞍,但有生去无生还。wǎng wǎng wān gōng shàng mǎ ān,dàn yǒu shēng qù wú shēng hái。
只今金玉光腰带,终是铜瓶坠井干。zhǐ jīn jīn yù guāng yāo dài,zhōng shì tóng píng zhuì jǐng gàn。
兼之阿翁不敢说,曾经千里空胡穴。jiān zhī ā wēng bù gǎn shuō,céng jīng qiān lǐ kōng hú xué。
武人谁是百足虫,世事全凭三寸笔。wǔ rén shuí shì bǎi zú chóng,shì shì quán píng sān cùn bǐ。
山人听罢公子言,一虱攻腰手漫扪。shān rén tīng bà gōng zi yán,yī shī gōng yāo shǒu màn mén。
欲答一言无可答,只写寒梢卷赠君。yù dá yī yán wú kě dá,zhǐ xiě hán shāo juǎn zèng jūn。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

菊竹

徐渭

若不重阳贳一壶,那能了此菊花逋。ruò bù zhòng yáng shì yī hú,nà néng le cǐ jú huā bū。
竹梢墨色潮如此,试看明朝有雨无。zhú shāo mò sè cháo rú cǐ,shì kàn míng cháo yǒu yǔ wú。

水仙杂竹

徐渭

二月二日涉笔新,水仙竹叶两精神。èr yuè èr rì shè bǐ xīn,shuǐ xiān zhú yè liǎng jīng shén。
正如月下骑鸾女,何处堪容食肉人。zhèng rú yuè xià qí luán nǚ,hé chù kān róng shí ròu rén。

徐渭

五月五日热太烘,疾挥纨扇不能攻。wǔ yuè wǔ rì rè tài hōng,jí huī wán shàn bù néng gōng。
欲呼小艇耶溪去,荷叶荷花十里风。yù hū xiǎo tǐng yé xī qù,hé yè hé huā shí lǐ fēng。

徐渭

一斗湖光不放宽,却于纸上定波澜。yī dòu hú guāng bù fàng kuān,què yú zhǐ shàng dìng bō lán。
犀盘墨尽浑无蜜,捧出茅山女道冠。xī pán mò jǐn hún wú mì,pěng chū máo shān nǚ dào guān。

徐渭

一瓣真成盖一鸳,西风卷地仅能掀。yī bàn zhēn chéng gài yī yuān,xī fēng juǎn dì jǐn néng xiān。
花枝力大争狮子,丈六如来踏不翻。huā zhī lì dà zhēng shī zi,zhàng liù rú lái tà bù fān。

徐渭

荷叶五寸荷花娇,贴波不碍画船摇。hé yè wǔ cùn hé huā jiāo,tiē bō bù ài huà chuán yáo。
想到熏风四五月,也能遮却美人腰。xiǎng dào xūn fēng sì wǔ yuè,yě néng zhē què měi rén yāo。

徐渭

子建相逢恐未真,寄言个是洛川神。zi jiàn xiāng féng kǒng wèi zhēn,jì yán gè shì luò chuān shén。
东风枉与涂脂粉,睡老鸳鸯不嫁人。dōng fēng wǎng yǔ tú zhī fěn,shuì lǎo yuān yāng bù jià rén。

徐渭

花垂叶倒露难擎,颈折鹅飞咽不鸣。huā chuí yè dào lù nán qíng,jǐng zhé é fēi yàn bù míng。
渐看湖光平似掌,秋来无处立蜻蜓。jiàn kàn hú guāng píng shì zhǎng,qiū lái wú chù lì qīng tíng。

徐渭

五月莲舟苎浦头,长花大叶插中流。wǔ yuè lián zhōu zhù pǔ tóu,zhǎng huā dà yè chā zhōng liú。
即令遮得西施面,遮得歌声度叶不。jí lìng zhē dé xī shī miàn,zhē dé gē shēng dù yè bù。

画荷花送陈都挥往招宝

徐渭

招宝青天碧凤翔,沉香大士坐中央。zhāo bǎo qīng tiān bì fèng xiáng,chén xiāng dà shì zuò zhōng yāng。
知君一叶春涛外,遥指莲花出海洋。zhī jūn yī yè chūn tāo wài,yáo zhǐ lián huā chū hǎi yáng。

画荷寿某君

徐渭

若个荷花不有香,若条荷柄不堪觞。ruò gè hé huā bù yǒu xiāng,ruò tiáo hé bǐng bù kān shāng。
百年不饮将何为,况直双槽琥珀黄。bǎi nián bù yǐn jiāng hé wèi,kuàng zhí shuāng cáo hǔ pò huáng。

翎菊

徐渭

研底毫端秋气清,攒花蔟蕊笔通灵。yán dǐ háo duān qiū qì qīng,zǎn huā cù ruǐ bǐ tōng líng。
看来不似篱边色,拔取何天白鹤翎。kàn lái bù shì lí biān sè,bá qǔ hé tiān bái hè líng。

画菊

徐渭

身世浑如拍海舟,关门累月不梳头。shēn shì hún rú pāi hǎi zhōu,guān mén lèi yuè bù shū tóu。
东篱蝴蝶闲来往,看写黄花过一秋。dōng lí hú dié xián lái wǎng,kàn xiě huáng huā guò yī qiū。

画菊

徐渭

经旬不食似蚕眠,更有何心问岁年。jīng xún bù shí shì cán mián,gèng yǒu hé xīn wèn suì nián。
忽报街头糕五色,西风重九菊花天。hū bào jiē tóu gāo wǔ sè,xī fēng zhòng jiǔ jú huā tiān。

牡丹

徐渭

五十八年贫贱身,何曾妄念洛阳春。wǔ shí bā nián pín jiàn shēn,hé céng wàng niàn luò yáng chūn。
不然岂少胭脂在,富贵花将墨写神。bù rán qǐ shǎo yān zhī zài,fù guì huā jiāng mò xiě shén。