古诗词

写竹赠李长公歌

徐渭

山人写竹略形似,只取叶底潇潇意。shān rén xiě zhú lüè xíng shì,zhǐ qǔ yè dǐ xiāo xiāo yì。
譬如影里看丛梢,那得分明成个字。pì rú yǐng lǐ kàn cóng shāo,nà dé fēn míng chéng gè zì。
公子远从辽东来,宝刀向人拔不开。gōng zi yuǎn cóng liáo dōng lái,bǎo dāo xiàng rén bá bù kāi。
昨朝大战平虏堡,血冷辘轳连鞘埋。zuó cháo dà zhàn píng lǔ bǎo,xuè lěng lù lú lián qiào mái。
平虏之战非常敌,御史几为胡马及。píng lǔ zhī zhàn fēi cháng dí,yù shǐ jǐ wèi hú mǎ jí。
有如大酋之首不落公子刀,带胄诸君便是去秋阮游击。yǒu rú dà qiú zhī shǒu bù luò gōng zi dāo,dài zhòu zhū jūn biàn shì qù qiū ruǎn yóu jī。
不死虏手死汉法,败者合死胜合优。bù sǐ lǔ shǒu sǐ hàn fǎ,bài zhě hé sǐ shèng hé yōu。
公子何事常忧愁,一言未了一叹息,双袖那禁双泪流。gōng zi hé shì cháng yōu chóu,yī yán wèi le yī tàn xī,shuāng xiù nà jìn shuāng lèi liú。
却言阿翁经百战,箭镞刀锋密如霰。què yán ā wēng jīng bǎi zhàn,jiàn zú dāo fēng mì rú xiàn。
幸余兄弟两三人,眼见家丁百无半。xìng yú xiōng dì liǎng sān rén,yǎn jiàn jiā dīng bǎi wú bàn。
往往弯弓上马鞍,但有生去无生还。wǎng wǎng wān gōng shàng mǎ ān,dàn yǒu shēng qù wú shēng hái。
只今金玉光腰带,终是铜瓶坠井干。zhǐ jīn jīn yù guāng yāo dài,zhōng shì tóng píng zhuì jǐng gàn。
兼之阿翁不敢说,曾经千里空胡穴。jiān zhī ā wēng bù gǎn shuō,céng jīng qiān lǐ kōng hú xué。
武人谁是百足虫,世事全凭三寸笔。wǔ rén shuí shì bǎi zú chóng,shì shì quán píng sān cùn bǐ。
山人听罢公子言,一虱攻腰手漫扪。shān rén tīng bà gōng zi yán,yī shī gōng yāo shǒu màn mén。
欲答一言无可答,只写寒梢卷赠君。yù dá yī yán wú kě dá,zhǐ xiě hán shāo juǎn zèng jūn。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

雪水仙

徐渭

西子云軿趁雪行,白鸾无力海绡冰。xī zi yún píng chèn xuě xíng,bái luán wú lì hǎi xiāo bīng。
玉京固是朝天路,如此清寒苦不胜。yù jīng gù shì cháo tiān lù,rú cǐ qīng hán kǔ bù shèng。

水仙兰

徐渭

自从生长到如今,烟火何曾著一分。zì cóng shēng zhǎng dào rú jīn,yān huǒ hé céng zhù yī fēn。
湘水湘波接巫峡,肯从峰上作行云。xiāng shuǐ xiāng bō jiē wū xiá,kěn cóng fēng shàng zuò xíng yún。

葡萄

徐渭

半生落魄已成翁,独立书斋啸晚风。bàn shēng luò pò yǐ chéng wēng,dú lì shū zhāi xiào wǎn fēng。
笔底明珠无处卖,闲抛闲掷野藤中。bǐ dǐ míng zhū wú chù mài,xián pāo xián zhì yě téng zhōng。

葡萄

徐渭

数串明珠挂水清,醉来将墨写能成。shù chuàn míng zhū guà shuǐ qīng,zuì lái jiāng mò xiě néng chéng。
当年何用相如壁,始换西秦十五城。dāng nián hé yòng xiāng rú bì,shǐ huàn xī qín shí wǔ chéng。

葡萄

徐渭

自从初夏到今朝,百事无心总弃抛。zì cóng chū xià dào jīn cháo,bǎi shì wú xīn zǒng qì pāo。
尚有旧时书秃笔,偶将蘸墨黠葡萄。shàng yǒu jiù shí shū tū bǐ,ǒu jiāng zhàn mò xiá pú táo。

葡萄

徐渭

昨岁中秋月倍圆,海南母蚌太鼾眠。zuó suì zhōng qiū yuè bèi yuán,hǎi nán mǔ bàng tài hān mián。
明珠一夜无人管,迸向谁家壁上县。míng zhū yī yè wú rén guǎn,bèng xiàng shuí jiā bì shàng xiàn。

王生索写卜萄

徐渭

王生昔日好容颜,今日相逢范叔寒。wáng shēng xī rì hǎo róng yán,jīn rì xiāng féng fàn shū hán。
赠与明珠三百颗,谁知一颗不堪餐。zèng yǔ míng zhū sān bǎi kē,shuí zhī yī kē bù kān cān。

杏花

徐渭

道人懒为著色物,偶施小茜作嬉游。dào rén lǎn wèi zhù sè wù,ǒu shī xiǎo qiàn zuò xī yóu。
人言杏花可摘卖,挂向街头试买不。rén yán xìng huā kě zhāi mài,guà xiàng jiē tóu shì mǎi bù。

雪粉团

徐渭

北斗垂天锦帐横,景阳催妾未鸡鸣。běi dòu chuí tiān jǐn zhàng héng,jǐng yáng cuī qiè wèi jī míng。
灯昏镜暗妆无准,糁粉过眉与鼻平。dēng hūn jìng àn zhuāng wú zhǔn,sǎn fěn guò méi yǔ bí píng。

画石榴

徐渭

五寸珊瑚珠一囊,秋风吹老海榴黄。wǔ cùn shān hú zhū yī náng,qiū fēng chuī lǎo hǎi liú huáng。
宵来酒渴真无奈,唤取金刀劈玉浆。xiāo lái jiǔ kě zhēn wú nài,huàn qǔ jīn dāo pī yù jiāng。

徐渭

略著腂脂染一堆,蛟潭锦蚌挂人眉。lüè zhù lěi zhī rǎn yī duī,jiāo tán jǐn bàng guà rén méi。
山深秋老无人摘,自迸明珠打雀儿。shān shēn qiū lǎo wú rén zhāi,zì bèng míng zhū dǎ què ér。

玉簪花

徐渭

老人一扫秋园卉,六片尖尖雪色流。lǎo rén yī sǎo qiū yuán huì,liù piàn jiān jiān xuě sè liú。
用尽邢州砂万斛,未便琢出此搔头。yòng jǐn xíng zhōu shā wàn hú,wèi biàn zuó chū cǐ sāo tóu。

芭蕉

徐渭

红棘黄荆樵斧归,芭蕉学画指如椎。hóng jí huáng jīng qiáo fǔ guī,bā jiāo xué huà zhǐ rú chuí。
中间一叶浑相识,记得前生盖鹿来。zhōng jiān yī yè hún xiāng shí,jì dé qián shēng gài lù lái。

沈君索题所画卉贺人新婚

徐渭

莲花如妾叶如郎,画得花长叶亦长。lián huā rú qiè yè rú láng,huà dé huā zhǎng yè yì zhǎng。
若使画莲能并蒂,不须重画两鸳鸯。ruò shǐ huà lián néng bìng dì,bù xū zhòng huà liǎng yuān yāng。

黄蔷薇

徐渭

蔷薇黄似月初华,难写芳香只写花。qiáng wēi huáng shì yuè chū huá,nán xiě fāng xiāng zhǐ xiě huā。
若使移生南海国,取将露水粉宫娃。ruò shǐ yí shēng nán hǎi guó,qǔ jiāng lù shuǐ fěn gōng wá。