古诗词

写竹赠李长公歌

徐渭

山人写竹略形似,只取叶底潇潇意。shān rén xiě zhú lüè xíng shì,zhǐ qǔ yè dǐ xiāo xiāo yì。
譬如影里看丛梢,那得分明成个字。pì rú yǐng lǐ kàn cóng shāo,nà dé fēn míng chéng gè zì。
公子远从辽东来,宝刀向人拔不开。gōng zi yuǎn cóng liáo dōng lái,bǎo dāo xiàng rén bá bù kāi。
昨朝大战平虏堡,血冷辘轳连鞘埋。zuó cháo dà zhàn píng lǔ bǎo,xuè lěng lù lú lián qiào mái。
平虏之战非常敌,御史几为胡马及。píng lǔ zhī zhàn fēi cháng dí,yù shǐ jǐ wèi hú mǎ jí。
有如大酋之首不落公子刀,带胄诸君便是去秋阮游击。yǒu rú dà qiú zhī shǒu bù luò gōng zi dāo,dài zhòu zhū jūn biàn shì qù qiū ruǎn yóu jī。
不死虏手死汉法,败者合死胜合优。bù sǐ lǔ shǒu sǐ hàn fǎ,bài zhě hé sǐ shèng hé yōu。
公子何事常忧愁,一言未了一叹息,双袖那禁双泪流。gōng zi hé shì cháng yōu chóu,yī yán wèi le yī tàn xī,shuāng xiù nà jìn shuāng lèi liú。
却言阿翁经百战,箭镞刀锋密如霰。què yán ā wēng jīng bǎi zhàn,jiàn zú dāo fēng mì rú xiàn。
幸余兄弟两三人,眼见家丁百无半。xìng yú xiōng dì liǎng sān rén,yǎn jiàn jiā dīng bǎi wú bàn。
往往弯弓上马鞍,但有生去无生还。wǎng wǎng wān gōng shàng mǎ ān,dàn yǒu shēng qù wú shēng hái。
只今金玉光腰带,终是铜瓶坠井干。zhǐ jīn jīn yù guāng yāo dài,zhōng shì tóng píng zhuì jǐng gàn。
兼之阿翁不敢说,曾经千里空胡穴。jiān zhī ā wēng bù gǎn shuō,céng jīng qiān lǐ kōng hú xué。
武人谁是百足虫,世事全凭三寸笔。wǔ rén shuí shì bǎi zú chóng,shì shì quán píng sān cùn bǐ。
山人听罢公子言,一虱攻腰手漫扪。shān rén tīng bà gōng zi yán,yī shī gōng yāo shǒu màn mén。
欲答一言无可答,只写寒梢卷赠君。yù dá yī yán wú kě dá,zhǐ xiě hán shāo juǎn zèng jūn。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

玉簪

徐渭

若共水仙湘水滨,蛟宫添坐一夫人。ruò gòng shuǐ xiān xiāng shuǐ bīn,jiāo gōng tiān zuò yī fū rén。
无端生长颓墙下,将就徐熙为写神。wú duān shēng zhǎng tuí qiáng xià,jiāng jiù xú xī wèi xiě shén。

牡丹竹

徐渭

我学彭城写岁寒,何缘春色忽黄檀。wǒ xué péng chéng xiě suì hán,hé yuán chūn sè hū huáng tán。
正如三醉岳阳客,时访青楼白牡丹。zhèng rú sān zuì yuè yáng kè,shí fǎng qīng lóu bái mǔ dān。

仿梅花道人竹画

徐渭

唤他是竹不应承,若唤为芦我不应。huàn tā shì zhú bù yīng chéng,ruò huàn wèi lú wǒ bù yīng。
俗眼相逢莫评品,去问梅花吴道人。sú yǎn xiāng féng mò píng pǐn,qù wèn méi huā wú dào rén。

水仙兰竹

徐渭

水仙丛竹挟兰英,总是湘中三美人。shuǐ xiān cóng zhú xié lán yīng,zǒng shì xiāng zhōng sān měi rén。
莫遣嫦娥知此辈,定抛明月下江津。mò qiǎn cháng é zhī cǐ bèi,dìng pāo míng yuè xià jiāng jīn。

画水仙付鹫峰寺僧

徐渭

水仙画里妙氤氲,詹卜从兹等烂芸。shuǐ xiān huà lǐ miào yīn yūn,zhān bo cóng zī děng làn yún。
安得香岩真鼻孔,一时成雾尽从闻。ān dé xiāng yán zhēn bí kǒng,yī shí chéng wù jǐn cóng wén。

作牡丹送从子武会试

徐渭

近来懒病日关门,世事如毛等一髡。jìn lái lǎn bìng rì guān mén,shì shì rú máo děng yī kūn。
此际不知何以故,也将富贵望儿孙。cǐ jì bù zhī hé yǐ gù,yě jiāng fù guì wàng ér sūn。

徐渭

内园木槿今无色,彭泽花枝别有春。nèi yuán mù jǐn jīn wú sè,péng zé huā zhī bié yǒu chūn。
草木从来无定准,一时抬价要高人。cǎo mù cóng lái wú dìng zhǔn,yī shí tái jià yào gāo rén。

题画萱吴子痛父冤因寿其母并及之

徐渭

忘忧尽好陪萱草,抱恨无过废蓼莪。wàng yōu jǐn hǎo péi xuān cǎo,bào hèn wú guò fèi liǎo é。
寄语贤豪莫迂阔,教人易水送荆轲。jì yǔ xián háo mò yū kuò,jiào rén yì shuǐ sòng jīng kē。

杏花牡丹

徐渭

牡丹巳谢三旬馀,为君写取最娇枝。mǔ dān sì xiè sān xún yú,wèi jūn xiě qǔ zuì jiāo zhī。
惟应醉里县红壁,当取金钗劝酒卮。wéi yīng zuì lǐ xiàn hóng bì,dāng qǔ jīn chāi quàn jiǔ zhī。

古木悬萝图尽绕红叶鸦数十或栖或初归文待诏画也得郎字

徐渭

长天古木染秋霜,红叶栖乌满夕阳。zhǎng tiān gǔ mù rǎn qiū shuāng,hóng yè qī wū mǎn xī yáng。
岂少踏枝翻一叶,只无诗句恼于郎。qǐ shǎo tà zhī fān yī yè,zhǐ wú shī jù nǎo yú láng。

古木悬萝图尽绕红叶鸦数十或栖或初归文待诏画也得郎字

徐渭

红藤古树数雅行,大阵先栖小阵翔。hóng téng gǔ shù shù yǎ xíng,dà zhèn xiān qī xiǎo zhèn xiáng。
莫作曹瞒三匝绕,汉阳江上有周郎。mò zuò cáo mán sān zā rào,hàn yáng jiāng shàng yǒu zhōu láng。

画海棠

徐渭

海棠弄春垂紫丝,一枝立鸟压花低。hǎi táng nòng chūn chuí zǐ sī,yī zhī lì niǎo yā huā dī。
去年二月如曾见,却是谁家湖石西。qù nián èr yuè rú céng jiàn,què shì shuí jiā hú shí xī。

梨花

徐渭

鸟啄梨花花欲稀,去从何处趁风微。niǎo zhuó lí huā huā yù xī,qù cóng hé chù chèn fēng wēi。
傍人不解春光挽,只道清明有雪飞。bàng rén bù jiě chūn guāng wǎn,zhǐ dào qīng míng yǒu xuě fēi。

水墨牡丹

徐渭

腻粉轻黄不用匀,淡烟笼墨弄青春。nì fěn qīng huáng bù yòng yún,dàn yān lóng mò nòng qīng chūn。
从来国色无妆点,空染胭脂媚俗人。cóng lái guó sè wú zhuāng diǎn,kōng rǎn yān zhī mèi sú rén。

题画竹赠子完得嗣

徐渭

仙母将雏绕绣裙,画成尽是凤毛群。xiān mǔ jiāng chú rào xiù qún,huà chéng jǐn shì fèng máo qún。
不知若个思凡世,梦入君家载紫云。bù zhī ruò gè sī fán shì,mèng rù jūn jiā zài zǐ yún。