古诗词

写竹赠李长公歌

徐渭

山人写竹略形似,只取叶底潇潇意。shān rén xiě zhú lüè xíng shì,zhǐ qǔ yè dǐ xiāo xiāo yì。
譬如影里看丛梢,那得分明成个字。pì rú yǐng lǐ kàn cóng shāo,nà dé fēn míng chéng gè zì。
公子远从辽东来,宝刀向人拔不开。gōng zi yuǎn cóng liáo dōng lái,bǎo dāo xiàng rén bá bù kāi。
昨朝大战平虏堡,血冷辘轳连鞘埋。zuó cháo dà zhàn píng lǔ bǎo,xuè lěng lù lú lián qiào mái。
平虏之战非常敌,御史几为胡马及。píng lǔ zhī zhàn fēi cháng dí,yù shǐ jǐ wèi hú mǎ jí。
有如大酋之首不落公子刀,带胄诸君便是去秋阮游击。yǒu rú dà qiú zhī shǒu bù luò gōng zi dāo,dài zhòu zhū jūn biàn shì qù qiū ruǎn yóu jī。
不死虏手死汉法,败者合死胜合优。bù sǐ lǔ shǒu sǐ hàn fǎ,bài zhě hé sǐ shèng hé yōu。
公子何事常忧愁,一言未了一叹息,双袖那禁双泪流。gōng zi hé shì cháng yōu chóu,yī yán wèi le yī tàn xī,shuāng xiù nà jìn shuāng lèi liú。
却言阿翁经百战,箭镞刀锋密如霰。què yán ā wēng jīng bǎi zhàn,jiàn zú dāo fēng mì rú xiàn。
幸余兄弟两三人,眼见家丁百无半。xìng yú xiōng dì liǎng sān rén,yǎn jiàn jiā dīng bǎi wú bàn。
往往弯弓上马鞍,但有生去无生还。wǎng wǎng wān gōng shàng mǎ ān,dàn yǒu shēng qù wú shēng hái。
只今金玉光腰带,终是铜瓶坠井干。zhǐ jīn jīn yù guāng yāo dài,zhōng shì tóng píng zhuì jǐng gàn。
兼之阿翁不敢说,曾经千里空胡穴。jiān zhī ā wēng bù gǎn shuō,céng jīng qiān lǐ kōng hú xué。
武人谁是百足虫,世事全凭三寸笔。wǔ rén shuí shì bǎi zú chóng,shì shì quán píng sān cùn bǐ。
山人听罢公子言,一虱攻腰手漫扪。shān rén tīng bà gōng zi yán,yī shī gōng yāo shǒu màn mén。
欲答一言无可答,只写寒梢卷赠君。yù dá yī yán wú kě dá,zhǐ xiě hán shāo juǎn zèng jūn。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

风鸢图四首

徐渭

冯添鸽籥与膏焚,整队红云过玉真。féng tiān gē yuè yǔ gāo fén,zhěng duì hóng yún guò yù zhēn。
何处邻姬不停织,细听灯火理筝银。hé chù lín jī bù tíng zhī,xì tīng dēng huǒ lǐ zhēng yín。

三涛美人寿为写墨荷应荷汀之索

徐渭

美人为寿小楼中,镜里荷花朵朵红。měi rén wèi shòu xiǎo lóu zhōng,jìng lǐ hé huā duǒ duǒ hóng。
苍鬓不能同白面,玉杯推出紫芙蓉。cāng bìn bù néng tóng bái miàn,yù bēi tuī chū zǐ fú róng。

题自画菜四种

徐渭

葡菜茐茄满纸生,墨花夺巧自天成。pú cài cōng jiā mǎn zhǐ shēng,mò huā duó qiǎo zì tiān chéng。
若教移向厨房里,大妇为齑小妇羹。ruò jiào yí xiàng chú fáng lǐ,dà fù wèi jī xiǎo fù gēng。

题钱舜举画碧桃

徐渭

片素生烟古色浓,碧桃花树劈春风。piàn sù shēng yān gǔ sè nóng,bì táo huā shù pī chūn fēng。
吹箫仙子今何在,正好骑鸾向此中。chuī xiāo xiān zi jīn hé zài,zhèng hǎo qí luán xiàng cǐ zhōng。

九日题自画竹

徐渭

适逢重九又逢公,却苦提壶挂碧空。shì féng zhòng jiǔ yòu féng gōng,què kǔ tí hú guà bì kōng。
欲写黄花无意兴,乱题湖石数竿风。yù xiě huáng huā wú yì xīng,luàn tí hú shí shù gān fēng。

题宋人画睡犬

徐渭

神妙难寻落笔踪,浑然生质与天同。shén miào nán xún luò bǐ zōng,hún rán shēng zhì yǔ tiān tóng。
不知酣睡何时觉,料尔都无警盗功。bù zhī hān shuì hé shí jué,liào ěr dōu wú jǐng dào gōng。

为陈司理题画

徐渭

葫芦联当海槎攲,海潮如雪拥槎飞。hú lú lián dāng hǎi chá qī,hǎi cháo rú xuě yōng chá fēi。
萧郎去访支矶事,弄玉楼中怨未归。xiāo láng qù fǎng zhī jī shì,nòng yù lóu zhōng yuàn wèi guī。

中秋风雨小酌写玉簪复继芭蕉

徐渭

玉簪醉写酒馀春,移与芭蕉绝不真。yù zān zuì xiě jiǔ yú chūn,yí yǔ bā jiāo jué bù zhēn。
愁绝今宵风雨恶,趁渠留叶与传神。chóu jué jīn xiāo fēng yǔ è,chèn qú liú yè yǔ chuán shén。

王海牧盆栽海棠余亦偕陈守经辈过赏潘承天宅所植者高逾二寻茎可盈掬生平目不再睹雪中盛开几千馀朵花时往观常不忍舍归而抹一笺贻承天公伯子拟作赋以纪其盛

徐渭

王家水阁海棠开,四蕊三花漾酒杯。wáng jiā shuǐ gé hǎi táng kāi,sì ruǐ sān huā yàng jiǔ bēi。
正苦瓦盆沽欲竭,不期公子著貂来。zhèng kǔ wǎ pén gū yù jié,bù qī gōng zi zhù diāo lái。

王右参取今日汉宫人二句为韵作昭君怨十首次之

徐渭

汉高围苦白登深,谁献和亲快帝心。hàn gāo wéi kǔ bái dēng shēn,shuí xiàn hé qīn kuài dì xīn。
不是野鸡终夜哭,鲁元先尔嫁如今。bù shì yě jī zhōng yè kū,lǔ yuán xiān ěr jià rú jīn。

王右参取今日汉宫人二句为韵作昭君怨十首次之

徐渭

犀刀割水那能一,伯劳燕子难辞匹。xī dāo gē shuǐ nà néng yī,bó láo yàn zi nán cí pǐ。
东来一雁破胡云,举头微见长安日。dōng lái yī yàn pò hú yún,jǔ tóu wēi jiàn zhǎng ān rì。

王右参取今日汉宫人二句为韵作昭君怨十首次之

徐渭

或授别传留公案,嫱自请行或为汉。huò shòu bié chuán liú gōng àn,qiáng zì qǐng xíng huò wèi hàn。
总归坏秤无准程,须马急时将妾换。zǒng guī huài chèng wú zhǔn chéng,xū mǎ jí shí jiāng qiè huàn。

王右参取今日汉宫人二句为韵作昭君怨十首次之

徐渭

巳分无缘记守宫,宁期有诏赴和戎。sì fēn wú yuán jì shǒu gōng,níng qī yǒu zhào fù hé róng。
单嬴夜夜无关锁,相伴单于猎火东。dān yíng yè yè wú guān suǒ,xiāng bàn dān yú liè huǒ dōng。

王右参取今日汉宫人二句为韵作昭君怨十首次之

徐渭

千花百蕊一园春,花落金闺亦落尘。qiān huā bǎi ruǐ yī yuán chūn,huā luò jīn guī yì luò chén。
嫁尔呼韩汉天小,赎归蔡琰汉何人。jià ěr hū hán hàn tiān xiǎo,shú guī cài yǎn hàn hé rén。

王右参取今日汉宫人二句为韵作昭君怨十首次之

徐渭

雕边箭孔入风鸣,马上琵琶陇水声。diāo biān jiàn kǒng rù fēng míng,mǎ shàng pí pá lǒng shuǐ shēng。
几梦爷娘归不见,来时道路不分明。jǐ mèng yé niáng guī bù jiàn,lái shí dào lù bù fēn míng。