古诗词

古意答伯阳

杨士奇

河洲双鸳鸯,流荡还相逐。hé zhōu shuāng yuān yāng,liú dàng hái xiāng zhú。
皎皎白杨花,风吹不相续。jiǎo jiǎo bái yáng huā,fēng chuī bù xiāng xù。
杨士奇

杨士奇

杨士奇(1366~1444),明代大臣、学者,名寓,字士奇,以字行,号东里,谥文贞,汉族,江西泰和(今江西泰和县澄江镇)人。官至礼部侍郎兼华盖殿大学士,兼兵部尚书,历五朝,在内阁为辅臣四十余年,首辅二十一年。与杨荣、杨溥同辅政,并称“三杨”,因其居地所处,时人称之为“西杨”。“三杨”中,杨士奇以“学行”见长,先后担任《明太宗实录》、《明仁宗实录》、《明宣宗实录》总裁。 杨士奇的作品>>

猜您喜欢

寄尤文度

杨士奇

苦忆尤参议,投簪养病劳。kǔ yì yóu cān yì,tóu zān yǎng bìng láo。
卑栖人总厌,闲散自能高。bēi qī rén zǒng yàn,xián sàn zì néng gāo。
厨却胡奴米,门深仲蔚蒿。chú què hú nú mǐ,mén shēn zhòng wèi hāo。
平生冰雪意,犹足重吾曹。píng shēng bīng xuě yì,yóu zú zhòng wú cáo。

闻角

杨士奇

风静周庐夕,营门角起愁。fēng jìng zhōu lú xī,yíng mén jiǎo qǐ chóu。
不须三弄彻,对月泪先流。bù xū sān nòng chè,duì yuè lèi xiān liú。
杨柳飘还合,梅花落未休。yáng liǔ piāo hái hé,méi huā luò wèi xiū。
乡心已无限,况复在边州。xiāng xīn yǐ wú xiàn,kuàng fù zài biān zhōu。

赋得沧浪送陈景祺之襄阳知府

杨士奇

汉水带襄城,沧浪旧有名。hàn shuǐ dài xiāng chéng,cāng làng jiù yǒu míng。
分符来五马,如练照双旌。fēn fú lái wǔ mǎ,rú liàn zhào shuāng jīng。
济涉思为楫,听歌想濯缨。jì shè sī wèi jí,tīng gē xiǎng zhuó yīng。
须令郡人说,堪比使君清。xū lìng jùn rén shuō,kān bǐ shǐ jūn qīng。

送给事中姚山赴河南佥宪

杨士奇

观风在激扬,今喜擢苏章。guān fēng zài jī yáng,jīn xǐ zhuó sū zhāng。
袖有银台笔,衣含玉殿香。xiù yǒu yín tái bǐ,yī hán yù diàn xiāng。
河流明宪节,嵩岳对公堂。hé liú míng xiàn jié,sōng yuè duì gōng táng。
想见澄清日,歌声满洛阳。xiǎng jiàn chéng qīng rì,gē shēng mǎn luò yáng。

送胡元节广西宪使

杨士奇

骢马赤茸鞦,临歧嘶未休。cōng mǎ chì rōng qiū,lín qí sī wèi xiū。
朝廷用儒雅,风纪得才猷。cháo tíng yòng rú yǎ,fēng jì dé cái yóu。
天远三湘外,霜含八桂秋。tiān yuǎn sān xiāng wài,shuāng hán bā guì qiū。
贪渔嗟薄俗,表率在名流。tān yú jiē báo sú,biǎo lǜ zài míng liú。

晚同宗豫少保自孙庄先行诣清河途中奉寄勉仁少傅弘济太常

杨士奇

载书先发赴前营,雨浥飞埃晚更晴。zài shū xiān fā fù qián yíng,yǔ yì fēi āi wǎn gèng qíng。
人喜望家三舍近,马知归路四蹄轻。rén xǐ wàng jiā sān shě jìn,mǎ zhī guī lù sì tí qīng。
风飘点点溪花送,日射行行野树明。fēng piāo diǎn diǎn xī huā sòng,rì shè xíng xíng yě shù míng。
却忆今宵毡帐底,翠壶红烛伴双清。què yì jīn xiāo zhān zhàng dǐ,cuì hú hóng zhú bàn shuāng qīng。

从游西苑

杨士奇

广寒宫殿属天家,晓从宸游驻翠华。guǎng hán gōng diàn shǔ tiān jiā,xiǎo cóng chén yóu zhù cuì huá。
琼液总颁仙掌露,金支皆插御筵花。qióng yè zǒng bān xiān zhǎng lù,jīn zhī jiē chā yù yán huā。
棹穿萍藻波间雪,旗飐芙蓉水上霞。zhào chuān píng zǎo bō jiān xuě,qí zhǎn fú róng shuǐ shàng xiá。
身世直超人境外,玉盘亲捧枣如瓜。shēn shì zhí chāo rén jìng wài,yù pán qīn pěng zǎo rú guā。

邳州城下夜雨

杨士奇

薄暮风色寒,移舟宿前渚。báo mù fēng sè hán,yí zhōu sù qián zhǔ。
欹枕不成眠,孤篷夜来雨。yī zhěn bù chéng mián,gū péng yè lái yǔ。

夜发清江口

杨士奇

日落烟水寒,解缆清江渚。rì luò yān shuǐ hán,jiě lǎn qīng jiāng zhǔ。
中夜北风来,相送潭州去。zhōng yè běi fēng lái,xiāng sòng tán zhōu qù。

夹沟遇邑人问家信

杨士奇

闻道故乡来,辞家今远近。wén dào gù xiāng lái,cí jiā jīn yuǎn jìn。
恐有南京书,停舟试相问。kǒng yǒu nán jīng shū,tíng zhōu shì xiāng wèn。

江南行二首

杨士奇

家住横塘口,船开去渐遥。jiā zhù héng táng kǒu,chuán kāi qù jiàn yáo。
归时不愁暮,出浦正乘潮。guī shí bù chóu mù,chū pǔ zhèng chéng cháo。

江南行二首

杨士奇

偶来长浦里,相伴采莲归。ǒu lái zhǎng pǔ lǐ,xiāng bàn cǎi lián guī。
并船打两桨,溅水湿罗衣。bìng chuán dǎ liǎng jiǎng,jiàn shuǐ shī luó yī。

发淮安

杨士奇

岸蓼疏红水荇青,茨菰花白小如蓱。àn liǎo shū hóng shuǐ xìng qīng,cí gū huā bái xiǎo rú píng。
双鬟短袖惭人见,背立船头自采菱。shuāng huán duǎn xiù cán rén jiàn,bèi lì chuán tóu zì cǎi líng。

以绢问张子俊求画

杨士奇

梦忆衡庐紫翠重,结巢须倚玉芙蓉。mèng yì héng lú zǐ cuì zhòng,jié cháo xū yǐ yù fú róng。
天恩未便教投绂,一幅鹅溪更恼公。tiān ēn wèi biàn jiào tóu fú,yī fú é xī gèng nǎo gōng。

入蓟州界

杨士奇

云净天清紫翠浮,好山消尽越乡愁。yún jìng tiān qīng zǐ cuì fú,hǎo shān xiāo jǐn yuè xiāng chóu。
行人如有江南兴,马上题诗入蓟州。xíng rén rú yǒu jiāng nán xīng,mǎ shàng tí shī rù jì zhōu。
33123