古诗词

罗浮诗

释古云

高高万仞湿衣寒,天外孤筇不怕难。gāo gāo wàn rèn shī yī hán,tiān wài gū qióng bù pà nán。
绝壁眼空低尽放,平崖魂倦绕初安。jué bì yǎn kōng dī jǐn fàng,píng yá hún juàn rào chū ān。
啼残山鸟人偏老,摘得琪花兴自宽。tí cán shān niǎo rén piān lǎo,zhāi dé qí huā xīng zì kuān。
且把云庵笼日影,好声吟与葛洪看。qiě bǎ yún ān lóng rì yǐng,hǎo shēng yín yǔ gé hóng kàn。

释古云

古云,字云庵。增城人。俗姓周。诸生。从今无出家,后继阿字主海幢寺。年八十八入寂。清同治《番禺县志》卷四九有传。 释古云的作品>>

猜您喜欢

罗浮诗

释古云

药生樵径不知名,石涧潺潺尽日听。yào shēng qiáo jìng bù zhī míng,shí jiàn chán chán jǐn rì tīng。
万壑绕衣沾老桂,二楼闪眼小重溟。wàn hè rào yī zhān lǎo guì,èr lóu shǎn yǎn xiǎo zhòng míng。
云中古观珠花树,松下香台贝叶经。yún zhōng gǔ guān zhū huā shù,sōng xià xiāng tái bèi yè jīng。
猿听鹤归无限意,人间谁是梦初醒。yuán tīng hè guī wú xiàn yì,rén jiān shuí shì mèng chū xǐng。