古诗词

途中晦日

王廷相

水落轩皇国,天寒郭隗台。shuǐ luò xuān huáng guó,tiān hán guō kuí tái。
客程残月尽,岁事一花开。kè chéng cán yuè jǐn,suì shì yī huā kāi。
雁向衡阳去,云从碣石来。yàn xiàng héng yáng qù,yún cóng jié shí lái。
乾坤无定迹,旅思若为裁。qián kūn wú dìng jì,lǚ sī ruò wèi cái。
王廷相

王廷相

王廷相(1474-1544),字子衡,号浚川,世称浚川先生,河南仪封(今兰考)人,祖籍潞州。明代著名文学家、思想家、哲学家。王廷相幼年聪慧奇敏,好为文赋诗,且留心经史。《明史》称他“博学强记,精通经术、星历、舆图、乐律,河图洛书,周邵程张之书,皆有论驳” 。明孝宗时,与李梦阳、何景明等人,提倡古文,反对台阁体,时称“七子”(“前七子”)。 官至南京兵部尚书、都察院左都御史。谥“肃敏”。 王廷相的作品>>

猜您喜欢

巴人竹枝歌四首

王廷相

江草江花满眼新,不知郎处几多春。jiāng cǎo jiāng huā mǎn yǎn xīn,bù zhī láng chù jǐ duō chūn。
愁来欲上东峰望,上到东峰愁杀人。chóu lái yù shàng dōng fēng wàng,shàng dào dōng fēng chóu shā rén。

巴人竹枝歌四首

王廷相

郎在荆门妾在家,年年江上望归查。láng zài jīng mén qiè zài jiā,nián nián jiāng shàng wàng guī chá。
荼蘼种得高如妾,纵有春风枉却花。tú mí zhǒng dé gāo rú qiè,zòng yǒu chūn fēng wǎng què huā。

巴人竹枝歌四首

王廷相

野鸭唼唼一双飞,飞到侬池不肯归。yě yā shà shà yī shuāng fēi,fēi dào nóng chí bù kěn guī。
莫共鸳鸯斗毛羽,鸳鸯情性世间稀。mò gòng yuān yāng dòu máo yǔ,yuān yāng qíng xìng shì jiān xī。

巴人竹枝歌四首

王廷相

蒲子花开莲叶齐,闻郎船已过巴西。pú zi huā kāi lián yè qí,wén láng chuán yǐ guò bā xī。
郎看明月是侬意,到处随郎郎不知。láng kàn míng yuè shì nóng yì,dào chù suí láng láng bù zhī。

桂枝香

王廷相

朝霞飞散,正微借清霜,林外烘染。cháo xiá fēi sàn,zhèng wēi jiè qīng shuāng,lín wài hōng rǎn。
摇落年华,宋玉又伤幽怨。yáo luò nián huá,sòng yù yòu shāng yōu yuàn。
小楼悄悄阑干倚,最浮云、不堪情恋。xiǎo lóu qiāo qiāo lán gàn yǐ,zuì fú yún bù kān qíng liàn。
玉书难寄,楚天空阔,梦迷人远。yù shū nán jì,chǔ tiān kōng kuò,mèng mí rén yuǎn。
叹双鬓、年来较短。tàn shuāng bìn nián lái jiào duǎn。
算病旅中秋,不禁登玩。suàn bìng lǚ zhōng qiū,bù jìn dēng wán。
只见青山,谁见古时人面。zhǐ jiàn qīng shān,shuí jiàn gǔ shí rén miàn。
乡心渺渺随流水,更不待、商歌魂断。xiāng xīn miǎo miǎo suí liú shuǐ,gèng bù dài shāng gē hún duàn。
新愁顿起,半窗暝雨,一声归雁。xīn chóu dùn qǐ,bàn chuāng míng yǔ,yī shēng guī yàn。

郢城最高处眺荆楚

王廷相

石城聊引望,三楚渺茫间。shí chéng liáo yǐn wàng,sān chǔ miǎo máng jiān。
峡自中流辟,江从西极还。xiá zì zhōng liú pì,jiāng cóng xī jí hái。
荆襄天设险,鄂岳水为关。jīng xiāng tiān shè xiǎn,è yuè shuǐ wèi guān。
用武非今日,风云亦自闲。yòng wǔ fēi jīn rì,fēng yún yì zì xián。

行塞

王廷相

阅计行边远,臣工岂惮烦。yuè jì xíng biān yuǎn,chén gōng qǐ dàn fán。
嫖姚临瀚水,博望见河源。piáo yáo lín hàn shuǐ,bó wàng jiàn hé yuán。
榆塞秋先到,沙场日已昏。yú sāi qiū xiān dào,shā chǎng rì yǐ hūn。
前驱争射猎,飞骑绕平原。qián qū zhēng shè liè,fēi qí rào píng yuán。

早发新坝

王廷相

沱水遥通岛,扬帆藉稳流。tuó shuǐ yáo tōng dǎo,yáng fān jí wěn liú。
星摇淮浦夜,月湿海门秋。xīng yáo huái pǔ yè,yuè shī hǎi mén qiū。
世难几人在,心灰百计休。shì nán jǐ rén zài,xīn huī bǎi jì xiū。
时闻南去雁,还动故乡愁。shí wén nán qù yàn,hái dòng gù xiāng chóu。

登台

王廷相

古人不可见,还上古时台。gǔ rén bù kě jiàn,hái shàng gǔ shí tái。
九月悲风发,三江候雁来。jiǔ yuè bēi fēng fā,sān jiāng hòu yàn lái。
浮云通百粤,寒日隐蓬莱。fú yún tōng bǎi yuè,hán rì yǐn péng lái。
逐客音书断,凭高首重回。zhú kè yīn shū duàn,píng gāo shǒu zhòng huí。

阆中歌

王廷相

天阔浮烟迥,沙平落照低。tiān kuò fú yān jiǒng,shā píng luò zhào dī。
春江同在眼,只觉异巴西。chūn jiāng tóng zài yǎn,zhǐ jué yì bā xī。

初见白发

王廷相

日日风尘色,劳劳簿领身。rì rì fēng chén sè,láo láo bù lǐng shēn。
不知明镜里,已作二毛人。bù zhī míng jìng lǐ,yǐ zuò èr máo rén。

宫词四首

王廷相

云鬓蛾眉紫凤笙,三千队里独分明。yún bìn é méi zǐ fèng shēng,sān qiān duì lǐ dú fēn míng。
君王莫作寻常看,一别昭阳便隔生。jūn wáng mò zuò xún cháng kàn,yī bié zhāo yáng biàn gé shēng。

宫词四首

王廷相

宫使传呼驾出忙,芙蓉小苑尽生香。gōng shǐ chuán hū jià chū máng,fú róng xiǎo yuàn jǐn shēng xiāng。
长门深锁无由见,不及飞花绕玉床。zhǎng mén shēn suǒ wú yóu jiàn,bù jí fēi huā rào yù chuáng。

宫词四首

王廷相

二月昭阳春已和,牡丹亭馆几经过。èr yuè zhāo yáng chūn yǐ hé,mǔ dān tíng guǎn jǐ jīng guò。
长门亦有闲花树,玉辇不来庭草多。zhǎng mén yì yǒu xián huā shù,yù niǎn bù lái tíng cǎo duō。

宫词四首

王廷相

花扑珠帘玉殿春,翠娥分队唱歌新。huā pū zhū lián yù diàn chūn,cuì é fēn duì chàng gē xīn。
如今恃宠多娇贵,领得霓裳不著身。rú jīn shì chǒng duō jiāo guì,lǐng dé ní shang bù zhù shēn。
3012