古诗词

送张子宜赴京

史谨

乐圃先生我乡里,天外相逢官济济。lè pǔ xiān shēng wǒ xiāng lǐ,tiān wài xiāng féng guān jì jì。
阙下公卿半老儒,朝朝待漏金门里。quē xià gōng qīng bàn lǎo rú,cháo cháo dài lòu jīn mén lǐ。
君独胡为入瘴烟,王事贤劳同一体。jūn dú hú wèi rù zhàng yān,wáng shì xián láo tóng yī tǐ。
渥洼神驹暂挫辱,蒿莱槁死终为耻。wò wā shén jū zàn cuò rǔ,hāo lái gǎo sǐ zhōng wèi chǐ。
孔明固弃南阳居,谢傅亦作东山起。kǒng míng gù qì nán yáng jū,xiè fù yì zuò dōng shān qǐ。
冯唐仕汉经两朝,有才不用空老矣。féng táng shì hàn jīng liǎng cháo,yǒu cái bù yòng kōng lǎo yǐ。
人生济遇自有时,莫叹沈沦百僚底。rén shēng jì yù zì yǒu shí,mò tàn shěn lún bǎi liáo dǐ。
今朝重著祖生鞭,直上鹏程万馀里。jīn cháo zhòng zhù zǔ shēng biān,zhí shàng péng chéng wàn yú lǐ。
匹马寒嘶剑阁风,断云时送巫山雨。pǐ mǎ hán sī jiàn gé fēng,duàn yún shí sòng wū shān yǔ。
岂无词赋拟高唐,长剑还须向天倚。qǐ wú cí fù nǐ gāo táng,zhǎng jiàn hái xū xiàng tiān yǐ。
东望蓬莱缥缈间,龙楼凤阁参差峙。dōng wàng péng lái piāo miǎo jiān,lóng lóu fèng gé cān chà zhì。
翰林耆旧皆名公,相见论心尽终始。hàn lín qí jiù jiē míng gōng,xiāng jiàn lùn xīn jǐn zhōng shǐ。
此时问我烦致申,毋惜安缄寄双鲤。cǐ shí wèn wǒ fán zhì shēn,wú xī ān jiān jì shuāng lǐ。

史谨

明苏州府昆山人,字公谨,号吴门野樵。洪武中谪居云南,以荐为应天府推官,迁湘阴县丞。罢官后,侨居南京。性高洁,喜吟咏,工绘画。筑独醉亭,卖药自给。有《独醉亭诗集》。 史谨的作品>>

猜您喜欢

废宅梅花

史谨

门径萧然遍草莱,寒梅一树倚风开。mén jìng xiāo rán biàn cǎo lái,hán méi yī shù yǐ fēng kāi。
可怜香影无人顾,只有山禽自往来。kě lián xiāng yǐng wú rén gù,zhǐ yǒu shān qín zì wǎng lái。

寄徐德器

史谨

石头城下楚江边,有客言回鄂渚船。shí tóu chéng xià chǔ jiāng biān,yǒu kè yán huí è zhǔ chuán。
寄语故人徐孺子,白头相见在何年。jì yǔ gù rén xú rú zi,bái tóu xiāng jiàn zài hé nián。

寄徐德器

史谨

君居鄂渚我秦淮,每辱鱼笺慰客怀。jūn jū è zhǔ wǒ qín huái,měi rǔ yú jiān wèi kè huái。
何日相逢重握手,山南山北试青鞋。hé rì xiāng féng zhòng wò shǒu,shān nán shān běi shì qīng xié。

题黄葵花

史谨

玉颜憔悴鬓鬅松,自有倾阳一段忠。yù yán qiáo cuì bìn péng sōng,zì yǒu qīng yáng yī duàn zhōng。
来向野人庭院里,道家妆扮立薰风。lái xiàng yě rén tíng yuàn lǐ,dào jiā zhuāng bàn lì xūn fēng。

扇上梅花

史谨

月满长空夜气寒,暗香微度碧阑干。yuè mǎn zhǎng kōng yè qì hán,àn xiāng wēi dù bì lán gàn。
翠禽唤醒罗浮梦,折得南枝掌上看。cuì qín huàn xǐng luó fú mèng,zhé dé nán zhī zhǎng shàng kàn。

题画

史谨

雨馀山色翠如苔,树杪寒烟湿未开。yǔ yú shān sè cuì rú tái,shù miǎo hán yān shī wèi kāi。
童子无端扫红叶,隔林知有故人来。tóng zi wú duān sǎo hóng yè,gé lín zhī yǒu gù rén lái。

题画

史谨

竹树萧萧带夕阳,无边秋意满潇湘。zhú shù xiāo xiāo dài xī yáng,wú biān qiū yì mǎn xiāo xiāng。
雁声忽起黄芦岸,多少征人忆故乡。yàn shēng hū qǐ huáng lú àn,duō shǎo zhēng rén yì gù xiāng。

题画

史谨

乱峰如剑插天青,飒飒凉飙树底生。luàn fēng rú jiàn chā tiān qīng,sà sà liáng biāo shù dǐ shēng。
一鸟不鸣云散尽,无人收拾万松声。yī niǎo bù míng yún sàn jǐn,wú rén shōu shí wàn sōng shēng。

怀郭挥使

史谨

池上芙蓉尽着花,树头霜叶半成霞。chí shàng fú róng jǐn zhe huā,shù tóu shuāng yè bàn chéng xiá。
此时遥想金台客,日倚阑干望翠华。cǐ shí yáo xiǎng jīn tái kè,rì yǐ lán gàn wàng cuì huá。

题鹌鹑图

史谨

饱食秋菰已倦飞,羽毛映日锦䙰褷。bǎo shí qiū gū yǐ juàn fēi,yǔ máo yìng rì jǐn lí shī。
一生自信无常处,枸杞丛边却暂栖。yī shēng zì xìn wú cháng chù,gǒu qǐ cóng biān què zàn qī。

过东塘

史谨

两岸菰蒲长翠苗,一溪春水绿迢迢。liǎng àn gū pú zhǎng cuì miáo,yī xī chūn shuǐ lǜ tiáo tiáo。
晓来流出残红去,知是吴山雪尽消。xiǎo lái liú chū cán hóng qù,zhī shì wú shān xuě jǐn xiāo。

题画

史谨

两岸云山列素屏,倚阑吟眺雪初晴。liǎng àn yún shān liè sù píng,yǐ lán yín tiào xuě chū qíng。
自知不应飞熊兆,野饭鱼羹过一生。zì zhī bù yīng fēi xióng zhào,yě fàn yú gēng guò yī shēng。

题桂花鸲鹆

史谨

金粟吹香万木秋,露华凝叶翠云稠。jīn sù chuī xiāng wàn mù qiū,lù huá níng yè cuì yún chóu。
家童不敢私攀折,知有寒皋在树头。jiā tóng bù gǎn sī pān zhé,zhī yǒu hán gāo zài shù tóu。

题水仙花

史谨

冰为肌骨玉为容,时有天香散远风。bīng wèi jī gǔ yù wèi róng,shí yǒu tiān xiāng sàn yuǎn fēng。
欲就冯夷飧石髓,鸣珰声度月明中。yù jiù féng yí sūn shí suǐ,míng dāng shēng dù yuè míng zhōng。

题柳塘双燕

史谨

杨柳阴阴水漫陂,柳花吹雪点乌衣。yáng liǔ yīn yīn shuǐ màn bēi,liǔ huā chuī xuě diǎn wū yī。
日长画栋营巢倦,故逐东风上下飞。rì zhǎng huà dòng yíng cháo juàn,gù zhú dōng fēng shàng xià fēi。