古诗词

元日

何吾驺

岁序潜潜转老夫,男子须眉胡为乎。suì xù qián qián zhuǎn lǎo fū,nán zi xū méi hú wèi hū。
生世只教世用我,平生慷慨渐含糊。shēng shì zhǐ jiào shì yòng wǒ,píng shēng kāng kǎi jiàn hán hú。
吾驺生,汝何厌厌逐风尘。wú zōu shēng,rǔ hé yàn yàn zhú fēng chén。
吾驺生,汝何懵懵失古人。wú zōu shēng,rǔ hé měng měng shī gǔ rén。
古人功业文章俱陈迹,惟有明心如灯照万亿。gǔ rén gōng yè wén zhāng jù chén jì,wéi yǒu míng xīn rú dēng zhào wàn yì。
生前鼓舞尽英雄,千古还从心里觅。shēng qián gǔ wǔ jǐn yīng xióng,qiān gǔ hái cóng xīn lǐ mì。
身后空名知若何,英雄还自长太息。shēn hòu kōng míng zhī ruò hé,yīng xióng hái zì zhǎng tài xī。
吾驺生,汝当知,汝形为浮沤。wú zōu shēng,rǔ dāng zhī,rǔ xíng wèi fú ōu。
汝当知,汝身为不朽。rǔ dāng zhī,rǔ shēn wèi bù xiǔ。
世人颠倒复沉迷,万事倏忽成老丑。shì rén diān dào fù chén mí,wàn shì shū hū chéng lǎo chǒu。
日暮屈指计当年,白头忽忽虚简篇。rì mù qū zhǐ jì dāng nián,bái tóu hū hū xū jiǎn piān。
乃始咨嗟少壮事,病如老妪谁相怜。nǎi shǐ zī jiē shǎo zhuàng shì,bìng rú lǎo yù shuí xiāng lián。
吾驺生,汝闻此言当起舞,莫使湮沉悲末路。wú zōu shēng,rǔ wén cǐ yán dāng qǐ wǔ,mò shǐ yān chén bēi mò lù。
丈夫何事不可为,只手挥来看注措。zhàng fū hé shì bù kě wèi,zhǐ shǒu huī lái kàn zhù cuò。
卞和之玉本非狂,卞和何事哭相于。biàn hé zhī yù běn fēi kuáng,biàn hé hé shì kū xiāng yú。
青天大地久且长,一时不信万古看。qīng tiān dà dì jiǔ qiě zhǎng,yī shí bù xìn wàn gǔ kàn。
莘耕渭钓谁相知,丈夫功名会有期。shēn gēng wèi diào shuí xiāng zhī,zhàng fū gōng míng huì yǒu qī。
李斯黄犬自悲哀,南阳高卧自希夷。lǐ sī huáng quǎn zì bēi āi,nán yáng gāo wò zì xī yí。
鲁连一纸重千金,荆轲拔剑易水流。lǔ lián yī zhǐ zhòng qiān jīn,jīng kē bá jiàn yì shuǐ liú。
豪侠还须鬼神泣,况有尼山诵孔丘。háo xiá hái xū guǐ shén qì,kuàng yǒu ní shān sòng kǒng qiū。
名亦不易立,功亦不易成,功名只须依本性。míng yì bù yì lì,gōng yì bù yì chéng,gōng míng zhǐ xū yī běn xìng。
城市未必喧,山林未必深。chéng shì wèi bì xuān,shān lín wèi bì shēn。
山林城市在人心,吾驺生。shān lín chéng shì zài rén xīn,wú zōu shēng。

何吾驺

明广东香山人,字龙友,号家冈。万历四十七年进士。官少詹事。崇祯六年擢礼部尚书,旋入阁,与首辅温体仁不协,罢去。南明隆武帝召为内阁首辅。闽疆既失,赴广州,永历帝以原官召之,引疾辞去。有《宝纶阁集》。 何吾驺的作品>>

猜您喜欢

送李伯苓

何吾驺

坐破蒲团慧自生,雪窗何处问袁宏。zuò pò pú tuán huì zì shēng,xuě chuāng hé chù wèn yuán hóng。
欲寻花雨东风面,别有新篇佐渭城。yù xún huā yǔ dōng fēng miàn,bié yǒu xīn piān zuǒ wèi chéng。

读史五首

何吾驺

西汉文章尽剧秦,世风到此又安论。xī hàn wén zhāng jǐn jù qín,shì fēng dào cǐ yòu ān lùn。
中兴满绘功臣像,谁为严陵写钓纶。zhōng xīng mǎn huì gōng chén xiàng,shuí wèi yán líng xiě diào lún。

读史五首

何吾驺

委质为臣不二心,当年庞德节千寻。wěi zhì wèi chén bù èr xīn,dāng nián páng dé jié qiān xún。
叩头于禁今安在,芳臭从前话到今。kòu tóu yú jìn jīn ān zài,fāng chòu cóng qián huà dào jīn。

读史五首

何吾驺

夜静春林怨杜鹃,声声啼入介山烟。yè jìng chūn lín yuàn dù juān,shēng shēng tí rù jiè shān yān。
不知望帝归何日,肠断相从十九年。bù zhī wàng dì guī hé rì,cháng duàn xiāng cóng shí jiǔ nián。

读史五首

何吾驺

乍支霜月照琵琶,拨断冰弦起暮笳。zhà zhī shuāng yuè zhào pí pá,bō duàn bīng xián qǐ mù jiā。
一百离宫无此曲,梦魂飞奏碧窗纱。yī bǎi lí gōng wú cǐ qū,mèng hún fēi zòu bì chuāng shā。

读史五首

何吾驺

一帘秋色送荆门,暮雨翻销郢客魂。yī lián qiū sè sòng jīng mén,mù yǔ fān xiāo yǐng kè hún。
旧国岧峣名下士,阳春白雪许谁论。jiù guó tiáo yáo míng xià shì,yáng chūn bái xuě xǔ shuí lùn。

漫句

何吾驺

野草寒螀伴客眠,愁心何处对江天。yě cǎo hán jiāng bàn kè mián,chóu xīn hé chù duì jiāng tiān。
芦沙一碧闻孤雁,欲写闲情不记年。lú shā yī bì wén gū yàn,yù xiě xián qíng bù jì nián。

时于丁亥冬杪百物衰残读昔人七哀不禁呜咽辄赋所感因物自伤不在乎数也感萤

何吾驺

短篱腐草化流萤,闪闪光飞似自矜。duǎn lí fǔ cǎo huà liú yíng,shǎn shǎn guāng fēi shì zì jīn。
不是向明心一点,夕阳何处问渔灯。bù shì xiàng míng xīn yī diǎn,xī yáng hé chù wèn yú dēng。

感鹊

何吾驺

飞飞精卫志填河,衔石何如炼石多。fēi fēi jīng wèi zhì tián hé,xián shí hé rú liàn shí duō。
不恨茫茫沧海阔,所嗟门外有风波。bù hèn máng máng cāng hǎi kuò,suǒ jiē mén wài yǒu fēng bō。

感鹤

何吾驺

一往穿云入汉游,长风吹断送沧洲。yī wǎng chuān yún rù hàn yóu,zhǎng fēng chuī duàn sòng cāng zhōu。
谁传华表千年恨,鳷鹊无情不共愁。shuí chuán huá biǎo qiān nián hèn,zhī què wú qíng bù gòng chóu。

感燕

何吾驺

画栋雕梁旧送迎,乌衣巷口与谁争。huà dòng diāo liáng jiù sòng yíng,wū yī xiàng kǒu yǔ shuí zhēng。
寻常百性新王谢,紫燕何知是世情。xún cháng bǎi xìng xīn wáng xiè,zǐ yàn hé zhī shì shì qíng。

感雁

何吾驺

万里衡阳未复归,嗷嗷岂为稻粱肥。wàn lǐ héng yáng wèi fù guī,áo áo qǐ wèi dào liáng féi。
帛书曾否传苏武,塞外于今使节稀。bó shū céng fǒu chuán sū wǔ,sāi wài yú jīn shǐ jié xī。

感鹃

何吾驺

遗事何因化杜鹃,春风到此也相煎。yí shì hé yīn huà dù juān,chūn fēng dào cǐ yě xiāng jiān。
千林寒鸟都啼晓,独自三更染血烟。qiān lín hán niǎo dōu tí xiǎo,dú zì sān gèng rǎn xuè yān。

感蚓

何吾驺

上饮黄泉下土壤,夜来唧唧尽愁肠。shàng yǐn huáng quán xià tǔ rǎng,yè lái jī jī jǐn chóu cháng。
屈伸尺蠖求何事,岂有孤情到首阳。qū shēn chǐ huò qiú hé shì,qǐ yǒu gū qíng dào shǒu yáng。

感灯草

何吾驺

十尺心为一寸心,荧荧永夜出重阴。shí chǐ xīn wèi yī cùn xīn,yíng yíng yǒng yè chū zhòng yīn。
兰膏剔尽还留性,取放虚灵照古今。lán gāo tī jǐn hái liú xìng,qǔ fàng xū líng zhào gǔ jīn。