古诗词

瞻凤歌为张叔韬赋

徐熥

长溪山水奇,凤山幻灵境。zhǎng xī shān shuǐ qí,fèng shān huàn líng jìng。
重冈叠嶂自回环,万壑千岩相掩映。zhòng gāng dié zhàng zì huí huán,wàn hè qiān yán xiāng yǎn yìng。
中有畸人号凤山,时时长啸此山间。zhōng yǒu jī rén hào fèng shān,shí shí zhǎng xiào cǐ shān jiān。
彩云明灭元堪睹,梧竹萧森更可攀。cǎi yún míng miè yuán kān dǔ,wú zhú xiāo sēn gèng kě pān。
一朝跨凤归仙府,丹崖翠壁空尘土。yī cháo kuà fèng guī xiān fǔ,dān yá cuì bì kōng chén tǔ。
辽鹤千年去不归,慈乌夜半啼声苦。liáo hè qiān nián qù bù guī,cí wū yè bàn tí shēng kǔ。
箧里惟存一画图,忽然飞去胡为乎。qiè lǐ wéi cún yī huà tú,hū rán fēi qù hú wèi hū。
延津无处重寻剑,合浦何期更得珠。yán jīn wú chù zhòng xún jiàn,hé pǔ hé qī gèng dé zhū。
帝悯诸孤怀怨慕,五丁曾遣相呵护。dì mǐn zhū gū huái yuàn mù,wǔ dīng céng qiǎn xiāng hē hù。
神物由来不久湮,珠还剑合仍相遇。shén wù yóu lái bù jiǔ yān,zhū hái jiàn hé réng xiāng yù。
张生得此喜还悲,陟岵兴歌泪满颐。zhāng shēng dé cǐ xǐ hái bēi,zhì hù xīng gē lèi mǎn yí。
几回欲拟招魂赋,到处曾求薤露诗。jǐ huí yù nǐ zhāo hún fù,dào chù céng qiú xiè lù shī。
此物遗亡二十载,迄今精爽还应在。cǐ wù yí wáng èr shí zài,qì jīn jīng shuǎng hái yīng zài。
千仞犹疑览德辉,九苞仿佛增文采。qiān rèn yóu yí lǎn dé huī,jiǔ bāo fǎng fú zēng wén cǎi。
诸子山中日夜号,凤山依旧倚天高。zhū zi shān zhōng rì yè hào,fèng shān yī jiù yǐ tiān gāo。
不须人世悲麟丧,还羡君家有凤毛。bù xū rén shì bēi lín sàng,hái xiàn jūn jiā yǒu fèng máo。

徐熥

明福建闽县人,字惟和。徐?兄。万历四十六年举人。负才淹蹇,肆力诗歌。与弟徐?并有才名,然?以博学称,熥则以词采著。有《幔亭集》。 徐熥的作品>>

猜您喜欢

东庄晚眺

徐熥

旧游风景易蹉跎,古路松阴翳薜萝。jiù yóu fēng jǐng yì cuō tuó,gǔ lù sōng yīn yì bì luó。
樵唱尽归门巷寂,萧萧残柳夕阳多。qiáo chàng jǐn guī mén xiàng jì,xiāo xiāo cán liǔ xī yáng duō。

赠少年

徐熥

天涯相见正新秋,满目西风共倚楼。tiān yá xiāng jiàn zhèng xīn qiū,mǎn mù xī fēng gòng yǐ lóu。
月下按筝歌一曲,声声都作小凉州。yuè xià àn zhēng gē yī qū,shēng shēng dōu zuò xiǎo liáng zhōu。

冬日到山家

徐熥

十里青山古木平,半溪残雪夕阳明。shí lǐ qīng shān gǔ mù píng,bàn xī cán xuě xī yáng míng。
小桥流水门深闭,但听云中鸡犬声。xiǎo qiáo liú shuǐ mén shēn bì,dàn tīng yún zhōng jī quǎn shēng。

送人贬崖州

徐熥

瘴雨蛮烟道路长,怜君何事此投荒。zhàng yǔ mán yān dào lù zhǎng,lián jūn hé shì cǐ tóu huāng。
他时纵有相思梦,万里风波正渺茫。tā shí zòng yǒu xiāng sī mèng,wàn lǐ fēng bō zhèng miǎo máng。

宫怨

徐熥

金锁重封院宇深,銮舆消息总沉沉。jīn suǒ zhòng fēng yuàn yǔ shēn,luán yú xiāo xī zǒng chén chén。
君王何处看歌舞,负却长门夜夜心。jūn wáng hé chù kàn gē wǔ,fù què zhǎng mén yè yè xīn。

宫怨

徐熥

遥闻玉辇过昭阳,歌吹声中欲断肠。yáo wén yù niǎn guò zhāo yáng,gē chuī shēng zhōng yù duàn cháng。
一闭深宫经十载,梦魂无自识君王。yī bì shēn gōng jīng shí zài,mèng hún wú zì shí jūn wáng。

酒家赠别

徐熥

十载分携无定踪,谁知此日酒家逢。shí zài fēn xié wú dìng zōng,shuí zhī cǐ rì jiǔ jiā féng。
五更酒醒东西去,又隔云山千万重。wǔ gèng jiǔ xǐng dōng xī qù,yòu gé yún shān qiān wàn zhòng。

交河道中

徐熥

萧条残柳不胜秋,满目山川对戍楼。xiāo tiáo cán liǔ bù shèng qiū,mǎn mù shān chuān duì shù lóu。
今日独经征战地,黄沙漠漠使人愁。jīn rì dú jīng zhēng zhàn dì,huáng shā mò mò shǐ rén chóu。

送老僧

徐熥

行尽天涯与海涯,闲云孤鹤伴袈裟。xíng jǐn tiān yá yǔ hǎi yá,xián yún gū hè bàn jiā shā。
归看手种门前树,开遍春风几度花。guī kàn shǒu zhǒng mén qián shù,kāi biàn chūn fēng jǐ dù huā。

寒食郊行伤少文

徐熥

春风羸马出郊坰,忽忆心知涕泪零。chūn fēng léi mǎ chū jiāo jiōng,hū yì xīn zhī tì lèi líng。
最是无情坟上草,年年寒食自青青。zuì shì wú qíng fén shàng cǎo,nián nián hán shí zì qīng qīng。

汉宫春晓词

徐熥

长信宫中玉漏微,绿杨枝上乳鸦飞。zhǎng xìn gōng zhōng yù lòu wēi,lǜ yáng zhī shàng rǔ yā fēi。
忽听银钥开金锁,残月楼头照舞衣。hū tīng yín yào kāi jīn suǒ,cán yuè lóu tóu zhào wǔ yī。

汉宫春晓词

徐熥

枕上频闻女伴催,任教初日上妆台。zhěn shàng pín wén nǚ bàn cuī,rèn jiào chū rì shàng zhuāng tái。
玉肌应共东风软,正梦昭阳侍寝来。yù jī yīng gòng dōng fēng ruǎn,zhèng mèng zhāo yáng shì qǐn lái。

汉宫春晓词

徐熥

宿雾霏微御柳青,水晶帘卷见残星。sù wù fēi wēi yù liǔ qīng,shuǐ jīng lián juǎn jiàn cán xīng。
传言禁漏声休促,昨夜君王酒未醒。chuán yán jìn lòu shēng xiū cù,zuó yè jūn wáng jiǔ wèi xǐng。

汉宫春晓词

徐熥

莺声睍睆出花枝,肠断流苏梦觉时。yīng shēng xiàn huàn chū huā zhī,cháng duàn liú sū mèng jué shí。
一派管弦何处起,遥知别院拜昭仪。yī pài guǎn xián hé chù qǐ,yáo zhī bié yuàn bài zhāo yí。

送人出塞

徐熥

黄尘漠漠暗征衣,杨柳青青折渐稀。huáng chén mò mò àn zhēng yī,yáng liǔ qīng qīng zhé jiàn xī。
试问玉门关外路,几人西去几人归。shì wèn yù mén guān wài lù,jǐ rén xī qù jǐ rén guī。