古诗词

瞻凤歌为张叔韬赋

徐熥

长溪山水奇,凤山幻灵境。zhǎng xī shān shuǐ qí,fèng shān huàn líng jìng。
重冈叠嶂自回环,万壑千岩相掩映。zhòng gāng dié zhàng zì huí huán,wàn hè qiān yán xiāng yǎn yìng。
中有畸人号凤山,时时长啸此山间。zhōng yǒu jī rén hào fèng shān,shí shí zhǎng xiào cǐ shān jiān。
彩云明灭元堪睹,梧竹萧森更可攀。cǎi yún míng miè yuán kān dǔ,wú zhú xiāo sēn gèng kě pān。
一朝跨凤归仙府,丹崖翠壁空尘土。yī cháo kuà fèng guī xiān fǔ,dān yá cuì bì kōng chén tǔ。
辽鹤千年去不归,慈乌夜半啼声苦。liáo hè qiān nián qù bù guī,cí wū yè bàn tí shēng kǔ。
箧里惟存一画图,忽然飞去胡为乎。qiè lǐ wéi cún yī huà tú,hū rán fēi qù hú wèi hū。
延津无处重寻剑,合浦何期更得珠。yán jīn wú chù zhòng xún jiàn,hé pǔ hé qī gèng dé zhū。
帝悯诸孤怀怨慕,五丁曾遣相呵护。dì mǐn zhū gū huái yuàn mù,wǔ dīng céng qiǎn xiāng hē hù。
神物由来不久湮,珠还剑合仍相遇。shén wù yóu lái bù jiǔ yān,zhū hái jiàn hé réng xiāng yù。
张生得此喜还悲,陟岵兴歌泪满颐。zhāng shēng dé cǐ xǐ hái bēi,zhì hù xīng gē lèi mǎn yí。
几回欲拟招魂赋,到处曾求薤露诗。jǐ huí yù nǐ zhāo hún fù,dào chù céng qiú xiè lù shī。
此物遗亡二十载,迄今精爽还应在。cǐ wù yí wáng èr shí zài,qì jīn jīng shuǎng hái yīng zài。
千仞犹疑览德辉,九苞仿佛增文采。qiān rèn yóu yí lǎn dé huī,jiǔ bāo fǎng fú zēng wén cǎi。
诸子山中日夜号,凤山依旧倚天高。zhū zi shān zhōng rì yè hào,fèng shān yī jiù yǐ tiān gāo。
不须人世悲麟丧,还羡君家有凤毛。bù xū rén shì bēi lín sàng,hái xiàn jūn jiā yǒu fèng máo。

徐熥

明福建闽县人,字惟和。徐?兄。万历四十六年举人。负才淹蹇,肆力诗歌。与弟徐?并有才名,然?以博学称,熥则以词采著。有《幔亭集》。 徐熥的作品>>

猜您喜欢

长安感怀

徐熥

一领征衣半泪痕,思家何日不消魂。yī lǐng zhēng yī bàn lèi hén,sī jiā hé rì bù xiāo hún。
桃花落尽莺声老,犹自飘零客蓟门。táo huā luò jǐn yīng shēng lǎo,yóu zì piāo líng kè jì mén。

拟九日客中登高

徐熥

独对青山酒一尊,他乡秋色易消魂。dú duì qīng shān jiǔ yī zūn,tā xiāng qiū sè yì xiāo hún。
可怜举目关河异,惟有黄花似故园。kě lián jǔ mù guān hé yì,wéi yǒu huáng huā shì gù yuán。

拟九日客中登高

徐熥

客中岁月易蹉跎,此日登临共醉歌。kè zhōng suì yuè yì cuō tuó,cǐ rì dēng lín gòng zuì gē。
莫以天涯生感慨,他乡时少故乡多。mò yǐ tiān yá shēng gǎn kǎi,tā xiāng shí shǎo gù xiāng duō。

拟九日客中登高

徐熥

黄花空向客边开,愁听尊前白雁哀。huáng huā kōng xiàng kè biān kāi,chóu tīng zūn qián bái yàn āi。
纵使登高也无益,青山不是望乡台。zòng shǐ dēng gāo yě wú yì,qīng shān bù shì wàng xiāng tái。

拟九日客中登高

徐熥

满径寒花绿酒前,客中愁绪转凄然。mǎn jìng hán huā lǜ jiǔ qián,kè zhōng chóu xù zhuǎn qī rán。
也知故国山长在,只恨登高是隔年。yě zhī gù guó shān zhǎng zài,zhǐ hèn dēng gāo shì gé nián。

过陈荐夫幽居

徐熥

柴门寂寂昼常关,猿鸟声中鹤梦闲。chái mén jì jì zhòu cháng guān,yuán niǎo shēng zhōng hè mèng xián。
欲识武陵溪上路,桃花无数水潺湲。yù shí wǔ líng xī shàng lù,táo huā wú shù shuǐ chán yuán。

秋怨

徐熥

梧桐叶落正新秋,如水君恩别处流。wú tóng yè luò zhèng xīn qiū,rú shuǐ jūn ēn bié chù liú。
独倚朱栏过夜半,一声歌管六宫愁。dú yǐ zhū lán guò yè bàn,yī shēng gē guǎn liù gōng chóu。

送人从军

徐熥

秋风一夜别家山,万里从戎几日还。qiū fēng yī yè bié jiā shān,wàn lǐ cóng róng jǐ rì hái。
此去正当离乱后,断肠多在穆陵关。cǐ qù zhèng dāng lí luàn hòu,duàn cháng duō zài mù líng guān。

酒店逢李大

徐熥

偶向新丰市里过,故人尊酒共悲歌。ǒu xiàng xīn fēng shì lǐ guò,gù rén zūn jiǔ gòng bēi gē。
十年别泪知多少,不道相逢泪更多。shí nián bié lèi zhī duō shǎo,bù dào xiāng féng lèi gèng duō。

楚宫怨

徐熥

黄土埋香翠黛销,楚妃魂逐楚云飘。huáng tǔ mái xiāng cuì dài xiāo,chǔ fēi hún zhú chǔ yún piāo。
愁多自殒如花貌,岂为君王爱细腰。chóu duō zì yǔn rú huā mào,qǐ wèi jūn wáng ài xì yāo。

吴宫怨

徐熥

高台日日翠华临,何事颦眉更捧心。gāo tái rì rì cuì huá lín,hé shì pín méi gèng pěng xīn。
本是苎萝山下女,吴中恩浅越中深。běn shì zhù luó shān xià nǚ,wú zhōng ēn qiǎn yuè zhōng shēn。

陇西行

徐熥

一别家山万里长,多年白骨委沙场。yī bié jiā shān wàn lǐ zhǎng,duō nián bái gǔ wěi shā chǎng。
游魂已逐边尘散,空有高台筑望乡。yóu hún yǐ zhú biān chén sàn,kōng yǒu gāo tái zhù wàng xiāng。

陇西行

徐熥

仗剑封侯事已非,闺中少妇葬征衣。zhàng jiàn fēng hóu shì yǐ fēi,guī zhōng shǎo fù zàng zhēng yī。
玉门关内多边马,纵有游魂不敢归。yù mén guān nèi duō biān mǎ,zòng yǒu yóu hún bù gǎn guī。

秦宫怨

徐熥

宫中无复望车尘,已分阿房老此身。gōng zhōng wú fù wàng chē chén,yǐ fēn ā fáng lǎo cǐ shēn。
纵使君王得相见,也应不爱白头人。zòng shǐ jūn wáng dé xiāng jiàn,yě yīng bù ài bái tóu rén。

汉宫怨

徐熥

宠幸当年不省忧,六宫那许近宸旒。chǒng xìng dāng nián bù shěng yōu,liù gōng nà xǔ jìn chén liú。
一从废入长门里,始解宫中失宠愁。yī cóng fèi rù zhǎng mén lǐ,shǐ jiě gōng zhōng shī chǒng chóu。