古诗词

蜀道难送王震甫之临邛省刺史兄

徐熥

蜀道本是蚕丛域,古来元不通中国。shǔ dào běn shì cán cóng yù,gǔ lái yuán bù tōng zhōng guó。
秦帝金牛计太奇,五丁费尽开山力。qín dì jīn niú jì tài qí,wǔ dīng fèi jǐn kāi shān lì。
鬼斧神功山为开,悬崖绝壁真奇哉。guǐ fǔ shén gōng shān wèi kāi,xuán yá jué bì zhēn qí zāi。
滟滪瞿塘水势猛,波流日夜声喧豗。yàn yù qú táng shuǐ shì měng,bō liú rì yè shēng xuān huī。
中有畏途称剑阁,羊肠鸟道山形恶。zhōng yǒu wèi tú chēng jiàn gé,yáng cháng niǎo dào shān xíng è。
天梯石栈度偏难,鬼见为愁蛇为却。tiān tī shí zhàn dù piān nán,guǐ jiàn wèi chóu shé wèi què。
猿狖呼群接臂行,山魈野魅作人声。yuán yòu hū qún jiē bì xíng,shān xiāo yě mèi zuò rén shēng。
愁云惨淡日无色,行人此际难为情。chóu yún cǎn dàn rì wú sè,xíng rén cǐ jì nán wèi qíng。
蜀道之难已如此,临邛险恶尤无比。shǔ dào zhī nán yǐ rú cǐ,lín qióng xiǎn è yóu wú bǐ。
风俗由来似吐番,州城半绕平羌水。fēng sú yóu lái shì tǔ fān,zhōu chéng bàn rào píng qiāng shuǐ。
君家伯氏贤大夫,五马蹀躞专城居。jūn jiā bó shì xián dà fū,wǔ mǎ dié xiè zhuān chéng jū。
几度经过九折阪,宁为叱驭无回车。jǐ dù jīng guò jiǔ zhé bǎn,níng wèi chì yù wú huí chē。
闽蜀山川何隔越,寻兄万里堪愁绝。mǐn shǔ shān chuān hé gé yuè,xún xiōng wàn lǐ kān chóu jué。
匕首长飞象耳云,马头几看峨眉月。bǐ shǒu zhǎng fēi xiàng ěr yún,mǎ tóu jǐ kàn é méi yuè。
于今西北正烽烟,羌笛胡笳听惨然。yú jīn xī běi zhèng fēng yān,qiāng dí hú jiā tīng cǎn rán。
中宵起坐肠空断,客路思家泪欲连。zhōng xiāo qǐ zuò cháng kōng duàn,kè lù sī jiā lèi yù lián。
蜀道之难应莫叹,长途惟有加餐饭。shǔ dào zhī nán yīng mò tàn,zhǎng tú wéi yǒu jiā cān fàn。
鹡鸰原上正相思,劝君休起乡关恨。jí líng yuán shàng zhèng xiāng sī,quàn jūn xiū qǐ xiāng guān hèn。

徐熥

明福建闽县人,字惟和。徐?兄。万历四十六年举人。负才淹蹇,肆力诗歌。与弟徐?并有才名,然?以博学称,熥则以词采著。有《幔亭集》。 徐熥的作品>>

猜您喜欢

过东平城北元故丞相墓

徐熥

谁家翁仲卧荒坟,闻是先朝旧相君。shuí jiā wēng zhòng wò huāng fén,wén shì xiān cháo jiù xiāng jūn。
三百年中来往客,几人下马看碑文。sān bǎi nián zhōng lái wǎng kè,jǐ rén xià mǎ kàn bēi wén。

汶上感旧

徐熥

汶水匆匆唱渭城,春风一别数年情。wèn shuǐ cōng cōng chàng wèi chéng,chūn fēng yī bié shù nián qíng。
知君本是飘零客,未必重逢在此生。zhī jūn běn shì piāo líng kè,wèi bì zhòng féng zài cǐ shēng。

同幼孺马上见桃花

徐熥

寂寂山家半掩门,却怜春色满荒园。jì jì shān jiā bàn yǎn mén,què lián chūn sè mǎn huāng yuán。
同行不觉旗亭远,看尽桃花又一村。tóng xíng bù jué qí tíng yuǎn,kàn jǐn táo huā yòu yī cūn。

宿界河驿梦从许灵长索书兰亭记

徐熥

折柳都门路遂分,故人回首隔烟云。zhé liǔ dōu mén lù suì fēn,gù rén huí shǒu gé yān yún。
不知此别千馀里,犹乞兰亭学右军。bù zhī cǐ bié qiān yú lǐ,yóu qǐ lán tíng xué yòu jūn。

过薛君故城

徐熥

高台倾尽曲池平,此地犹传薛故城。gāo tái qīng jǐn qū chí píng,cǐ dì yóu chuán xuē gù chéng。
珠履三千俱寂寞,行人空动雍门琴。zhū lǚ sān qiān jù jì mò,xíng rén kōng dòng yōng mén qín。

挂剑台

徐熥

公子当年然诺深,千金宝剑挂空林。gōng zi dāng nián rán nuò shēn,qiān jīn bǎo jiàn guà kōng lín。
应知十字碑题后,泉路相逢无愧心。yīng zhī shí zì bēi tí hòu,quán lù xiāng féng wú kuì xīn。

亚父冢

徐熥

亚父孤坟蔓草荒,行人何用叹兴亡。yà fù gū fén màn cǎo huāng,xíng rén hé yòng tàn xīng wáng。
汉家多少功臣骨,若个能归葬故乡。hàn jiā duō shǎo gōng chén gǔ,ruò gè néng guī zàng gù xiāng。

彭城感旧

徐熥

落尽天桃万树花,伤心重问旧琵琶。luò jǐn tiān táo wàn shù huā,shāng xīn zhòng wèn jiù pí pá。
平康门巷多相似,不记垂杨第几家。píng kāng mén xiàng duō xiāng shì,bù jì chuí yáng dì jǐ jiā。

戏马台今改为昭烈庙

徐熥

英雄千载说喑哑,此地曾经戏五花。yīng xióng qiān zài shuō yīn yǎ,cǐ dì céng jīng xì wǔ huā。
只有荒台留不得,依然香火属刘家。zhǐ yǒu huāng tái liú bù dé,yī rán xiāng huǒ shǔ liú jiā。

广陵别陆无从

徐熥

客路相逢叹二毛,片帆南下月轮高。kè lù xiāng féng tàn èr máo,piàn fān nán xià yuè lún gāo。
他年一枕扬州梦,满树璚花万顷涛。tā nián yī zhěn yáng zhōu mèng,mǎn shù qióng huā wàn qǐng tāo。

舟抵京口作

徐熥

舟过金焦日未斜,回看瓜步即天涯。zhōu guò jīn jiāo rì wèi xié,huí kàn guā bù jí tiān yá。
故乡虽隔三千里,得到江南似到家。gù xiāng suī gé sān qiān lǐ,dé dào jiāng nán shì dào jiā。

丹阳舟中与幼孺对月时余南还幼孺将客苕川

徐熥

共倚孤篷月似霜,夜深风露满胡床。gòng yǐ gū péng yuè shì shuāng,yè shēn fēng lù mǎn hú chuáng。
应知此月重圆夜,君在他乡我故乡。yīng zhī cǐ yuè zhòng yuán yè,jūn zài tā xiāng wǒ gù xiāng。

怀平夫

徐熥

客里思君路渺茫,回看往事更凄凉。kè lǐ sī jūn lù miǎo máng,huí kàn wǎng shì gèng qī liáng。
十年夜半罗山雨,若不销魂也断肠。shí nián yè bàn luó shān yǔ,ruò bù xiāo hún yě duàn cháng。

怀惟秦

徐熥

江上春风吹布袍,题诗千里问蓬蒿。jiāng shàng chūn fēng chuī bù páo,tí shī qiān lǐ wèn péng hāo。
君还记得当年事,竹下焚香读楚骚。jūn hái jì dé dāng nián shì,zhú xià fén xiāng dú chǔ sāo。

题落日孤舟扇面送幼孺

徐熥

古木苍苍落照收,谁人独自泛中流。gǔ mù cāng cāng luò zhào shōu,shuí rén dú zì fàn zhōng liú。
灯前不敢披图看,恐是松陵别后舟。dēng qián bù gǎn pī tú kàn,kǒng shì sōng líng bié hòu zhōu。