古诗词

白头吟

孙蕡

妾昔深闺里,风情未尝识。qiè xī shēn guī lǐ,fēng qíng wèi cháng shí。
独有如花容,婵娟自怜惜。dú yǒu rú huā róng,chán juān zì lián xī。
愿言嫁得同心人,共驾双飞彩鸾翼。yuàn yán jià dé tóng xīn rén,gòng jià shuāng fēi cǎi luán yì。
君时走马从东来,扬眉吐气万人开。jūn shí zǒu mǎ cóng dōng lái,yáng méi tǔ qì wàn rén kāi。
当时鸿雁岂无侣,妾独怜君英俊才。dāng shí hóng yàn qǐ wú lǚ,qiè dú lián jūn yīng jùn cái。
一夕误逾垣,从君共君语。yī xī wù yú yuán,cóng jūn gòng jūn yǔ。
君指松柏枝,岁寒永相许。jūn zhǐ sōng bǎi zhī,suì hán yǒng xiāng xǔ。
从君衣锦还故乡,蓬屋萧然但环堵。cóng jūn yī jǐn hái gù xiāng,péng wū xiāo rán dàn huán dǔ。
相守在贫贱,栖栖还共居。xiāng shǒu zài pín jiàn,qī qī hái gòng jū。
自除花压面,起结青罗襦。zì chú huā yā miàn,qǐ jié qīng luó rú。
当垆涤器不知耻,迟君他日乘高车。dāng lú dí qì bù zhī chǐ,chí jūn tā rì chéng gāo chē。
一朝意气题桥柱,偶上金门见明主。yī cháo yì qì tí qiáo zhù,ǒu shàng jīn mén jiàn míng zhǔ。
十年词赋发成丝,纵博黄金只如许。shí nián cí fù fā chéng sī,zòng bó huáng jīn zhǐ rú xǔ。
才华备供奉,富贵能几何。cái huá bèi gōng fèng,fù guì néng jǐ hé。
文园病消渴,憔悴亦已多。wén yuán bìng xiāo kě,qiáo cuì yì yǐ duō。
金茎瑞露不得赐,起视云汉空星河。jīn jīng ruì lù bù dé cì,qǐ shì yún hàn kōng xīng hé。
不谓羁旅馀,向来聘私室。bù wèi jī lǚ yú,xiàng lái pìn sī shì。
旧好如尘埃,新情若胶漆。jiù hǎo rú chén āi,xīn qíng ruò jiāo qī。
清晨起坐白头吟,哀怨凌天薄云日。qīng chén qǐ zuò bái tóu yín,āi yuàn líng tiān báo yún rì。
哀怨复哀怨,娥眉空自颦。āi yuàn fù āi yuàn,é méi kōng zì pín。
生来见事晚,怨妾不怨君。shēng lái jiàn shì wǎn,yuàn qiè bù yuàn jūn。
投珠掷璧不自惜,晚节末路当何云。tóu zhū zhì bì bù zì xī,wǎn jié mò lù dāng hé yún。
妾已无复言,于君更何道。qiè yǐ wú fù yán,yú jūn gèng hé dào。
愿君与新人,欢爱永相保。yuàn jūn yǔ xīn rén,huān ài yǒng xiāng bǎo。
莫贪春日兔丝花,亦作秋霜女萝草。mò tān chūn rì tù sī huā,yì zuò qiū shuāng nǚ luó cǎo。
妾有青铜镜,蛟螭蟠玉台。qiè yǒu qīng tóng jìng,jiāo chī pán yù tái。
自君一为别,弃置生浮埃。zì jūn yī wèi bié,qì zhì shēng fú āi。
志殊心异不在貌,珠帘绣匣宁劳开。zhì shū xīn yì bù zài mào,zhū lián xiù xiá níng láo kāi。
案上龙唇琴,冰弦冷将绝。àn shàng lóng chún qín,bīng xián lěng jiāng jué。
悲来试一弹,不觉泪成血。bēi lái shì yī dàn,bù jué lèi chéng xuè。
因君一曲凤求凰,误妾凄凉百年月。yīn jūn yī qū fèng qiú huáng,wù qiè qī liáng bǎi nián yuè。
浪荡指明月,清光无定时。làng dàng zhǐ míng yuè,qīng guāng wú dìng shí。
君心亦如此,中路岂不移。jūn xīn yì rú cǐ,zhōng lù qǐ bù yí。
妾心怀冰霜,凛凛君讵知。qiè xīn huái bīng shuāng,lǐn lǐn jūn jù zhī。
君心傥有能回日,缺月重圆应可期。jūn xīn tǎng yǒu néng huí rì,quē yuè zhòng yuán yīng kě qī。

孙蕡

明广东顺德人,字仲衍,号西庵。博学工诗文。明兵下广东,蕡为何真作书请降。洪武中历虹县主簿、翰林典雅。预修《洪武正韵》。出为平原簿,坐事被逮,罚筑京师城垣。旋得释。十五年,起苏州经历,坐累戍辽东。又以尝为蓝玉题画,论死。有《西庵集》。 孙蕡的作品>>

猜您喜欢

闺怨一百二十首

孙蕡

怨女和戎黑水河,玉环埋恨蜀山坡。yuàn nǚ hé róng hēi shuǐ hé,yù huán mái hèn shǔ shān pō。
佳人薄命头头是,比较儿身好几多。jiā rén báo mìng tóu tóu shì,bǐ jiào ér shēn hǎo jǐ duō。

闺怨一百二十首

孙蕡

月色花开滚滚来,不容些子暂开怀。yuè sè huā kāi gǔn gǔn lái,bù róng xiē zi zàn kāi huái。
杜鹃啼血方停舌,芍药移阴紧上阶。dù juān tí xuè fāng tíng shé,sháo yào yí yīn jǐn shàng jiē。

闺怨一百二十首

孙蕡

生来自愧不为儒,敛手逢人念起居。shēng lái zì kuì bù wèi rú,liǎn shǒu féng rén niàn qǐ jū。
空有一腔离别恨,倩谁修作万言书。kōng yǒu yī qiāng lí bié hèn,qiàn shuí xiū zuò wàn yán shū。

闺怨一百二十首

孙蕡

新愁旧恨积如林,欲诉还羞复不禁。xīn chóu jiù hèn jī rú lín,yù sù hái xiū fù bù jìn。
安得越禽秦吉了,替人终日道劳心。ān dé yuè qín qín jí le,tì rén zhōng rì dào láo xīn。

闺怨一百二十首

孙蕡

雨态云容恼杀人,虚无似梦复疑真。yǔ tài yún róng nǎo shā rén,xū wú shì mèng fù yí zhēn。
陈留子建多才思,莫向江皋赋洛神。chén liú zi jiàn duō cái sī,mò xiàng jiāng gāo fù luò shén。

闺怨一百二十首

孙蕡

春来道是雨浪浪,却又开门见日光。chūn lái dào shì yǔ làng làng,què yòu kāi mén jiàn rì guāng。
欲启朱奁看明镜,头风半日不成妆。yù qǐ zhū lián kàn míng jìng,tóu fēng bàn rì bù chéng zhuāng。

闺怨一百二十首

孙蕡

对花谁与掷樗蒲,自倚危阑到日晡。duì huā shuí yǔ zhì chū pú,zì yǐ wēi lán dào rì bū。
愁里漏声迟欲咽,自倾新水入金壶。chóu lǐ lòu shēng chí yù yàn,zì qīng xīn shuǐ rù jīn hú。

闺怨一百二十首

孙蕡

记得儿孙乐事多,女郎同唱采莲歌。jì dé ér sūn lè shì duō,nǚ láng tóng chàng cǎi lián gē。
紫骝嘶入落花去,柰此空闺日暮何。zǐ liú sī rù luò huā qù,nài cǐ kōng guī rì mù hé。

闺怨一百二十首

孙蕡

过从要与善为邻,况复炎凉世态新。guò cóng yào yǔ shàn wèi lín,kuàng fù yán liáng shì tài xīn。
不用为他烦恼得,阿欢原是读书人。bù yòng wèi tā fán nǎo dé,ā huān yuán shì dú shū rén。

闺怨一百二十首

孙蕡

为怯琵琶不忍听,龙香拨子暗尘生。wèi qiè pí pá bù rěn tīng,lóng xiāng bō zi àn chén shēng。
东墙怪底春风过,又是邻姬按玉筝。dōng qiáng guài dǐ chūn fēng guò,yòu shì lín jī àn yù zhēng。

闺怨一百二十首

孙蕡

细展占书绣阁前,不知速喜定留连。xì zhǎn zhàn shū xiù gé qián,bù zhī sù xǐ dìng liú lián。
恁谁断得郎归日,愿与金钗当卜钱。nèn shuí duàn dé láng guī rì,yuàn yǔ jīn chāi dāng bo qián。

闺怨一百二十首

孙蕡

遥天月晕一环红,明日商量定起风。yáo tiān yuè yūn yī huán hóng,míng rì shāng liàng dìng qǐ fēng。
想怕玉娥心绪乱,故教闲住广寒宫。xiǎng pà yù é xīn xù luàn,gù jiào xián zhù guǎng hán gōng。

闺怨一百二十首

孙蕡

已许红丝绣镜囊,更饶金粉拭清光。yǐ xǔ hóng sī xiù jìng náng,gèng ráo jīn fěn shì qīng guāng。
镜中神圣知人意,托梦儿家白马郎。jìng zhōng shén shèng zhī rén yì,tuō mèng ér jiā bái mǎ láng。

闺怨一百二十首

孙蕡

别意空凭远信传,几回临起复缠延。bié yì kōng píng yuǎn xìn chuán,jǐ huí lín qǐ fù chán yán。
天长白雁捎将去,只在云南若个边。tiān zhǎng bái yàn shāo jiāng qù,zhǐ zài yún nán ruò gè biān。

闺怨一百二十首

孙蕡

黄昏也待睡些些,月影撩人故故斜。huáng hūn yě dài shuì xiē xiē,yuè yǐng liāo rén gù gù xié。
帘幕数重花万叠,愁来只是不能遮。lián mù shù zhòng huā wàn dié,chóu lái zhǐ shì bù néng zhē。