古诗词

白头吟

孙蕡

妾昔深闺里,风情未尝识。qiè xī shēn guī lǐ,fēng qíng wèi cháng shí。
独有如花容,婵娟自怜惜。dú yǒu rú huā róng,chán juān zì lián xī。
愿言嫁得同心人,共驾双飞彩鸾翼。yuàn yán jià dé tóng xīn rén,gòng jià shuāng fēi cǎi luán yì。
君时走马从东来,扬眉吐气万人开。jūn shí zǒu mǎ cóng dōng lái,yáng méi tǔ qì wàn rén kāi。
当时鸿雁岂无侣,妾独怜君英俊才。dāng shí hóng yàn qǐ wú lǚ,qiè dú lián jūn yīng jùn cái。
一夕误逾垣,从君共君语。yī xī wù yú yuán,cóng jūn gòng jūn yǔ。
君指松柏枝,岁寒永相许。jūn zhǐ sōng bǎi zhī,suì hán yǒng xiāng xǔ。
从君衣锦还故乡,蓬屋萧然但环堵。cóng jūn yī jǐn hái gù xiāng,péng wū xiāo rán dàn huán dǔ。
相守在贫贱,栖栖还共居。xiāng shǒu zài pín jiàn,qī qī hái gòng jū。
自除花压面,起结青罗襦。zì chú huā yā miàn,qǐ jié qīng luó rú。
当垆涤器不知耻,迟君他日乘高车。dāng lú dí qì bù zhī chǐ,chí jūn tā rì chéng gāo chē。
一朝意气题桥柱,偶上金门见明主。yī cháo yì qì tí qiáo zhù,ǒu shàng jīn mén jiàn míng zhǔ。
十年词赋发成丝,纵博黄金只如许。shí nián cí fù fā chéng sī,zòng bó huáng jīn zhǐ rú xǔ。
才华备供奉,富贵能几何。cái huá bèi gōng fèng,fù guì néng jǐ hé。
文园病消渴,憔悴亦已多。wén yuán bìng xiāo kě,qiáo cuì yì yǐ duō。
金茎瑞露不得赐,起视云汉空星河。jīn jīng ruì lù bù dé cì,qǐ shì yún hàn kōng xīng hé。
不谓羁旅馀,向来聘私室。bù wèi jī lǚ yú,xiàng lái pìn sī shì。
旧好如尘埃,新情若胶漆。jiù hǎo rú chén āi,xīn qíng ruò jiāo qī。
清晨起坐白头吟,哀怨凌天薄云日。qīng chén qǐ zuò bái tóu yín,āi yuàn líng tiān báo yún rì。
哀怨复哀怨,娥眉空自颦。āi yuàn fù āi yuàn,é méi kōng zì pín。
生来见事晚,怨妾不怨君。shēng lái jiàn shì wǎn,yuàn qiè bù yuàn jūn。
投珠掷璧不自惜,晚节末路当何云。tóu zhū zhì bì bù zì xī,wǎn jié mò lù dāng hé yún。
妾已无复言,于君更何道。qiè yǐ wú fù yán,yú jūn gèng hé dào。
愿君与新人,欢爱永相保。yuàn jūn yǔ xīn rén,huān ài yǒng xiāng bǎo。
莫贪春日兔丝花,亦作秋霜女萝草。mò tān chūn rì tù sī huā,yì zuò qiū shuāng nǚ luó cǎo。
妾有青铜镜,蛟螭蟠玉台。qiè yǒu qīng tóng jìng,jiāo chī pán yù tái。
自君一为别,弃置生浮埃。zì jūn yī wèi bié,qì zhì shēng fú āi。
志殊心异不在貌,珠帘绣匣宁劳开。zhì shū xīn yì bù zài mào,zhū lián xiù xiá níng láo kāi。
案上龙唇琴,冰弦冷将绝。àn shàng lóng chún qín,bīng xián lěng jiāng jué。
悲来试一弹,不觉泪成血。bēi lái shì yī dàn,bù jué lèi chéng xuè。
因君一曲凤求凰,误妾凄凉百年月。yīn jūn yī qū fèng qiú huáng,wù qiè qī liáng bǎi nián yuè。
浪荡指明月,清光无定时。làng dàng zhǐ míng yuè,qīng guāng wú dìng shí。
君心亦如此,中路岂不移。jūn xīn yì rú cǐ,zhōng lù qǐ bù yí。
妾心怀冰霜,凛凛君讵知。qiè xīn huái bīng shuāng,lǐn lǐn jūn jù zhī。
君心傥有能回日,缺月重圆应可期。jūn xīn tǎng yǒu néng huí rì,quē yuè zhòng yuán yīng kě qī。

孙蕡

明广东顺德人,字仲衍,号西庵。博学工诗文。明兵下广东,蕡为何真作书请降。洪武中历虹县主簿、翰林典雅。预修《洪武正韵》。出为平原簿,坐事被逮,罚筑京师城垣。旋得释。十五年,起苏州经历,坐累戍辽东。又以尝为蓝玉题画,论死。有《西庵集》。 孙蕡的作品>>

猜您喜欢

闺怨一百二十首

孙蕡

画笼鹦鹉日啁啾,自与离人替说愁。huà lóng yīng wǔ rì zhāo jiū,zì yǔ lí rén tì shuō chóu。
戏掷枇杷打金羽,儿夫去后忆奴否。xì zhì pí pá dǎ jīn yǔ,ér fū qù hòu yì nú fǒu。

闺怨一百二十首

孙蕡

世箓文星苦不齐,我辰生处直孤栖。shì lù wén xīng kǔ bù qí,wǒ chén shēng chù zhí gū qī。
大都离合原关命,错怨车轮与马蹄。dà dōu lí hé yuán guān mìng,cuò yuàn chē lún yǔ mǎ tí。

闺怨一百二十首

孙蕡

朱帘落索掉帘钩,日里狂风夜未休。zhū lián luò suǒ diào lián gōu,rì lǐ kuáng fēng yè wèi xiū。
花底过来吹蜡烛,也如人泪一般流。huā dǐ guò lái chuī là zhú,yě rú rén lèi yī bān liú。

闺怨一百二十首

孙蕡

愁里飞花一夕空,寸心无柰倩神通。chóu lǐ fēi huā yī xī kōng,cùn xīn wú nài qiàn shén tōng。
闺闱不省文王易,卦落谁知吉与凶。guī wéi bù shěng wén wáng yì,guà luò shuí zhī jí yǔ xiōng。

闺怨一百二十首

孙蕡

便拟招魂诵楚词,何缘生别故迟迟。biàn nǐ zhāo hún sòng chǔ cí,hé yuán shēng bié gù chí chí。
临风试学巫阳些,偷把鸾钗挂竹枝。lín fēng shì xué wū yáng xiē,tōu bǎ luán chāi guà zhú zhī。

闺怨一百二十首

孙蕡

春宵谁道直千金,妾独愁多思不禁。chūn xiāo shuí dào zhí qiān jīn,qiè dú chóu duō sī bù jìn。
花月只消长惹恨,管弦惟有更伤心。huā yuè zhǐ xiāo zhǎng rě hèn,guǎn xián wéi yǒu gèng shāng xīn。

闺怨一百二十首

孙蕡

昔闻仙客好幽栖,除却清斋醉似泥。xī wén xiān kè hǎo yōu qī,chú què qīng zhāi zuì shì ní。
生世不谐遭远别,妾身何异太常妻。shēng shì bù xié zāo yuǎn bié,qiè shēn hé yì tài cháng qī。

闺怨一百二十首

孙蕡

百年夫妇本同心,旧爱新怜梦里深。bǎi nián fū fù běn tóng xīn,jiù ài xīn lián mèng lǐ shēn。
料得君非题柱客,枉教人赋白头吟。liào dé jūn fēi tí zhù kè,wǎng jiào rén fù bái tóu yín。

闺怨一百二十首

孙蕡

少日双眸炯动人,倚风回顾颊生春。shǎo rì shuāng móu jiǒng dòng rén,yǐ fēng huí gù jiá shēng chūn。
无因暗滴相思泪,减却秋波一半神。wú yīn àn dī xiāng sī lèi,jiǎn què qiū bō yī bàn shén。

闺怨一百二十首

孙蕡

午梦惊回是兀谁,阿奴偷撚紫箫吹。wǔ mèng jīng huí shì wù shuí,ā nú tōu niǎn zǐ xiāo chuī。
寒声未断肠先断,怨曲将成泪已垂。hán shēng wèi duàn cháng xiān duàn,yuàn qū jiāng chéng lèi yǐ chuí。

闺怨一百二十首

孙蕡

过眼年光总是愁,嫌春春去泪还流。guò yǎn nián guāng zǒng shì chóu,xián chūn chūn qù lèi hái liú。
荷香柳景凄凉夏,月色虫声冷淡秋。hé xiāng liǔ jǐng qī liáng xià,yuè sè chóng shēng lěng dàn qiū。

闺怨一百二十首

孙蕡

碧草初看上玉阶,飞花又见点苍苔。bì cǎo chū kàn shàng yù jiē,fēi huā yòu jiàn diǎn cāng tái。
年年好景乖人愿,怀抱何时得少开。nián nián hǎo jǐng guāi rén yuàn,huái bào hé shí dé shǎo kāi。

闺怨一百二十首

孙蕡

绣阁朝来兴颇新,试拈钱卜问归人。xiù gé cháo lái xīng pǒ xīn,shì niān qián bo wèn guī rén。
花言巧语梁间燕,旧馆新妆镜里尘。huā yán qiǎo yǔ liáng jiān yàn,jiù guǎn xīn zhuāng jìng lǐ chén。

闺怨一百二十首

孙蕡

怯雨愁花过一春,娇娆半是女儿身。qiè yǔ chóu huā guò yī chūn,jiāo ráo bàn shì nǚ ér shēn。
朝来逐伴斗芳草,门外天风吹倒人。cháo lái zhú bàn dòu fāng cǎo,mén wài tiān fēng chuī dào rén。

闺怨一百二十首

孙蕡

玉臂无人点守宫,戏拈花瓣贴春红。yù bì wú rén diǎn shǒu gōng,xì niān huā bàn tiē chūn hóng。
香痕忽被风吹落,仿佛逢君是梦中。xiāng hén hū bèi fēng chuī luò,fǎng fú féng jūn shì mèng zhōng。