古诗词

昭君叹

孙蕡

忆初少小入宫时,风鬟雾鬓绿萎蕤。yì chū shǎo xiǎo rù gōng shí,fēng huán wù bìn lǜ wēi ruí。
自言佳色已无匹,不谓官家犹未知。zì yán jiā sè yǐ wú pǐ,bù wèi guān jiā yóu wèi zhī。
十二琼楼动光彩,三千彩女妒娥眉。shí èr qióng lóu dòng guāng cǎi,sān qiān cǎi nǚ dù é méi。
鸳帏不作春宵梦,红叶常题秋日诗。yuān wéi bù zuò chūn xiāo mèng,hóng yè cháng tí qiū rì shī。
画工不识嫣妍趣,却遣丹青故相误。huà gōng bù shí yān yán qù,què qiǎn dān qīng gù xiāng wù。
买工不是吝黄金,黄金已尽相如赋。mǎi gōng bù shì lìn huáng jīn,huáng jīn yǐ jǐn xiāng rú fù。
早知容貌世稀有,临别夫君犹可顾。zǎo zhī róng mào shì xī yǒu,lín bié fū jūn yóu kě gù。
翻将寂寞倚门悲,啼向迢迢去乡路。fān jiāng jì mò yǐ mén bēi,tí xiàng tiáo tiáo qù xiāng lù。
穹庐雪落似梨花,五月天山草未芽。qióng lú xuě luò shì lí huā,wǔ yuè tiān shān cǎo wèi yá。
镜玉尘昏孤凤影,臂红香冷守宫砂。jìng yù chén hūn gū fèng yǐng,bì hóng xiāng lěng shǒu gōng shā。
长门无复沾恩泽,绝域谁知有岁华。zhǎng mén wú fù zhān ēn zé,jué yù shuí zhī yǒu suì huá。
不恨胡沙埋绝色,还闻汉国选良家。bù hèn hú shā mái jué sè,hái wén hàn guó xuǎn liáng jiā。
人言北狩封姑衍,尽日凝妆候金辇。rén yán běi shòu fēng gū yǎn,jǐn rì níng zhuāng hòu jīn niǎn。
憔悴虽缘别恨添,娉婷尚胜良家选。qiáo cuì suī yuán bié hèn tiān,pīng tíng shàng shèng liáng jiā xuǎn。
五云迢迢山宛宛,日近长安一何远。wǔ yún tiáo tiáo shān wǎn wǎn,rì jìn zhǎng ān yī hé yuǎn。
新爱虽浓独自怜,旧恩未断谁能遣。xīn ài suī nóng dú zì lián,jiù ēn wèi duàn shuí néng qiǎn。
琵琶一曲苦从军,调苦单于醉不闻。pí pá yī qū kǔ cóng jūn,diào kǔ dān yú zuì bù wén。
霜压氍毹秋欲半,月低弦索夜将分。shuāng yā qú shū qiū yù bàn,yuè dī xián suǒ yè jiāng fēn。
溶溶泪湿龙香拨,冉冉愁看雁塞云。róng róng lèi shī lóng xiāng bō,rǎn rǎn chóu kàn yàn sāi yún。
病里常思霍去病,梦中犹诅奉春君。bìng lǐ cháng sī huò qù bìng,mèng zhōng yóu zǔ fèng chūn jūn。

孙蕡

明广东顺德人,字仲衍,号西庵。博学工诗文。明兵下广东,蕡为何真作书请降。洪武中历虹县主簿、翰林典雅。预修《洪武正韵》。出为平原簿,坐事被逮,罚筑京师城垣。旋得释。十五年,起苏州经历,坐累戍辽东。又以尝为蓝玉题画,论死。有《西庵集》。 孙蕡的作品>>

猜您喜欢

闺怨一百二十首

孙蕡

不恨韶光似水流,绿池景色自生愁。bù hèn sháo guāng shì shuǐ liú,lǜ chí jǐng sè zì shēng chóu。
门前几树垂杨柳,日日对啼黄栗留。mén qián jǐ shù chuí yáng liǔ,rì rì duì tí huáng lì liú。

闺怨一百二十首

孙蕡

一段春愁未易裁,百劳飞去燕飞来。yī duàn chūn chóu wèi yì cái,bǎi láo fēi qù yàn fēi lái。
房栊半掩东厢里,几度山樱落复开。fáng lóng bàn yǎn dōng xiāng lǐ,jǐ dù shān yīng luò fù kāi。

闺怨一百二十首

孙蕡

家住长干白下间,黄头奴子识花颜。jiā zhù zhǎng gàn bái xià jiān,huáng tóu nú zi shí huā yán。
欲趁郎船看明月,寒潮惟到小孤还。yù chèn láng chuán kàn míng yuè,hán cháo wéi dào xiǎo gū hái。

闺怨一百二十首

孙蕡

青年几许谩狂游,一种相思两地愁。qīng nián jǐ xǔ mán kuáng yóu,yī zhǒng xiāng sī liǎng dì chóu。
早晚郎船发扬子,相迎不惮下瓜州。zǎo wǎn láng chuán fā yáng zi,xiāng yíng bù dàn xià guā zhōu。

闺怨一百二十首

孙蕡

欲向东风诉别因,四时原自不伤春。yù xiàng dōng fēng sù bié yīn,sì shí yuán zì bù shāng chūn。
薰笼靠着交疏里,婀娜浓花恼杀人。xūn lóng kào zhe jiāo shū lǐ,ē nà nóng huā nǎo shā rén。

闺怨一百二十首

孙蕡

新烧铅粉作春红,病扫双蛾淡复浓。xīn shāo qiān fěn zuò chūn hóng,bìng sǎo shuāng é dàn fù nóng。
宫样云鬟巧妆束,不知愁里为谁容。gōng yàng yún huán qiǎo zhuāng shù,bù zhī chóu lǐ wèi shuí róng。

闺怨一百二十首

孙蕡

怨杀联翩白马蹄,远驰夫婿路东西。yuàn shā lián piān bái mǎ tí,yuǎn chí fū xù lù dōng xī。
归来系在垂杨下,踏破春风锦帐泥。guī lái xì zài chuí yáng xià,tà pò chūn fēng jǐn zhàng ní。

闺怨一百二十首

孙蕡

寄语多情燕与莺,莫劳花底弄春声。jì yǔ duō qíng yàn yǔ yīng,mò láo huā dǐ nòng chūn shēng。
千吟万啭知何益,空使寒闺梦不成。qiān yín wàn zhuàn zhī hé yì,kōng shǐ hán guī mèng bù chéng。

闺怨一百二十首

孙蕡

阿玉双成奉紫姑,自拈香炷礼仙凫。ā yù shuāng chéng fèng zǐ gū,zì niān xiāng zhù lǐ xiān fú。
郎骑白马归来日,得及庭花未落无。láng qí bái mǎ guī lái rì,dé jí tíng huā wèi luò wú。

闺怨一百二十首

孙蕡

恼杀春山怨子规,风前雨里几凄凄。nǎo shā chūn shān yuàn zi guī,fēng qián yǔ lǐ jǐ qī qī。
如何只绕深闺树,不向游人醉处啼。rú hé zhǐ rào shēn guī shù,bù xiàng yóu rén zuì chù tí。

闺怨一百二十首

孙蕡

晚思沉沉倦倚阑,玉箫声歇酒阑珊。wǎn sī chén chén juàn yǐ lán,yù xiāo shēng xiē jiǔ lán shān。
澹云还掩初生月,谁护梨花作夜寒。dàn yún hái yǎn chū shēng yuè,shuí hù lí huā zuò yè hán。

闺怨一百二十首

孙蕡

睡到黄昏坐到明,只缘君去没心情。shuì dào huáng hūn zuò dào míng,zhǐ yuán jūn qù méi xīn qíng。
常时欲寄平安字,及至人行写未成。cháng shí yù jì píng ān zì,jí zhì rén xíng xiě wèi chéng。

闺怨一百二十首

孙蕡

别眼愁容片地看,任他尘扑镜中鸾。bié yǎn chóu róng piàn dì kàn,rèn tā chén pū jìng zhōng luán。
腰肢不学昭阳舞,那作罗衣日日宽。yāo zhī bù xué zhāo yáng wǔ,nà zuò luó yī rì rì kuān。

闺怨一百二十首

孙蕡

生儿不合住京华,绮陌香衢见百花。shēng ér bù hé zhù jīng huá,qǐ mò xiāng qú jiàn bǎi huā。
云鬓绾成村妇样,只教夫婿学农家。yún bìn wǎn chéng cūn fù yàng,zhǐ jiào fū xù xué nóng jiā。

闺怨一百二十首

孙蕡

翠竹阴中栖凤凰,绿萍深处浴鸳鸯。cuì zhú yīn zhōng qī fèng huáng,lǜ píng shēn chù yù yuān yāng。
迢迢万里巴江水,比妾春愁分外长。tiáo tiáo wàn lǐ bā jiāng shuǐ,bǐ qiè chūn chóu fēn wài zhǎng。