古诗词

昭君叹

孙蕡

忆初少小入宫时,风鬟雾鬓绿萎蕤。yì chū shǎo xiǎo rù gōng shí,fēng huán wù bìn lǜ wēi ruí。
自言佳色已无匹,不谓官家犹未知。zì yán jiā sè yǐ wú pǐ,bù wèi guān jiā yóu wèi zhī。
十二琼楼动光彩,三千彩女妒娥眉。shí èr qióng lóu dòng guāng cǎi,sān qiān cǎi nǚ dù é méi。
鸳帏不作春宵梦,红叶常题秋日诗。yuān wéi bù zuò chūn xiāo mèng,hóng yè cháng tí qiū rì shī。
画工不识嫣妍趣,却遣丹青故相误。huà gōng bù shí yān yán qù,què qiǎn dān qīng gù xiāng wù。
买工不是吝黄金,黄金已尽相如赋。mǎi gōng bù shì lìn huáng jīn,huáng jīn yǐ jǐn xiāng rú fù。
早知容貌世稀有,临别夫君犹可顾。zǎo zhī róng mào shì xī yǒu,lín bié fū jūn yóu kě gù。
翻将寂寞倚门悲,啼向迢迢去乡路。fān jiāng jì mò yǐ mén bēi,tí xiàng tiáo tiáo qù xiāng lù。
穹庐雪落似梨花,五月天山草未芽。qióng lú xuě luò shì lí huā,wǔ yuè tiān shān cǎo wèi yá。
镜玉尘昏孤凤影,臂红香冷守宫砂。jìng yù chén hūn gū fèng yǐng,bì hóng xiāng lěng shǒu gōng shā。
长门无复沾恩泽,绝域谁知有岁华。zhǎng mén wú fù zhān ēn zé,jué yù shuí zhī yǒu suì huá。
不恨胡沙埋绝色,还闻汉国选良家。bù hèn hú shā mái jué sè,hái wén hàn guó xuǎn liáng jiā。
人言北狩封姑衍,尽日凝妆候金辇。rén yán běi shòu fēng gū yǎn,jǐn rì níng zhuāng hòu jīn niǎn。
憔悴虽缘别恨添,娉婷尚胜良家选。qiáo cuì suī yuán bié hèn tiān,pīng tíng shàng shèng liáng jiā xuǎn。
五云迢迢山宛宛,日近长安一何远。wǔ yún tiáo tiáo shān wǎn wǎn,rì jìn zhǎng ān yī hé yuǎn。
新爱虽浓独自怜,旧恩未断谁能遣。xīn ài suī nóng dú zì lián,jiù ēn wèi duàn shuí néng qiǎn。
琵琶一曲苦从军,调苦单于醉不闻。pí pá yī qū kǔ cóng jūn,diào kǔ dān yú zuì bù wén。
霜压氍毹秋欲半,月低弦索夜将分。shuāng yā qú shū qiū yù bàn,yuè dī xián suǒ yè jiāng fēn。
溶溶泪湿龙香拨,冉冉愁看雁塞云。róng róng lèi shī lóng xiāng bō,rǎn rǎn chóu kàn yàn sāi yún。
病里常思霍去病,梦中犹诅奉春君。bìng lǐ cháng sī huò qù bìng,mèng zhōng yóu zǔ fèng chūn jūn。

孙蕡

明广东顺德人,字仲衍,号西庵。博学工诗文。明兵下广东,蕡为何真作书请降。洪武中历虹县主簿、翰林典雅。预修《洪武正韵》。出为平原簿,坐事被逮,罚筑京师城垣。旋得释。十五年,起苏州经历,坐累戍辽东。又以尝为蓝玉题画,论死。有《西庵集》。 孙蕡的作品>>

猜您喜欢

闺怨一百二十首

孙蕡

怨女和戎黑水河,玉环埋恨蜀山坡。yuàn nǚ hé róng hēi shuǐ hé,yù huán mái hèn shǔ shān pō。
佳人薄命头头是,比较儿身好几多。jiā rén báo mìng tóu tóu shì,bǐ jiào ér shēn hǎo jǐ duō。

闺怨一百二十首

孙蕡

月色花开滚滚来,不容些子暂开怀。yuè sè huā kāi gǔn gǔn lái,bù róng xiē zi zàn kāi huái。
杜鹃啼血方停舌,芍药移阴紧上阶。dù juān tí xuè fāng tíng shé,sháo yào yí yīn jǐn shàng jiē。

闺怨一百二十首

孙蕡

生来自愧不为儒,敛手逢人念起居。shēng lái zì kuì bù wèi rú,liǎn shǒu féng rén niàn qǐ jū。
空有一腔离别恨,倩谁修作万言书。kōng yǒu yī qiāng lí bié hèn,qiàn shuí xiū zuò wàn yán shū。

闺怨一百二十首

孙蕡

新愁旧恨积如林,欲诉还羞复不禁。xīn chóu jiù hèn jī rú lín,yù sù hái xiū fù bù jìn。
安得越禽秦吉了,替人终日道劳心。ān dé yuè qín qín jí le,tì rén zhōng rì dào láo xīn。

闺怨一百二十首

孙蕡

雨态云容恼杀人,虚无似梦复疑真。yǔ tài yún róng nǎo shā rén,xū wú shì mèng fù yí zhēn。
陈留子建多才思,莫向江皋赋洛神。chén liú zi jiàn duō cái sī,mò xiàng jiāng gāo fù luò shén。

闺怨一百二十首

孙蕡

春来道是雨浪浪,却又开门见日光。chūn lái dào shì yǔ làng làng,què yòu kāi mén jiàn rì guāng。
欲启朱奁看明镜,头风半日不成妆。yù qǐ zhū lián kàn míng jìng,tóu fēng bàn rì bù chéng zhuāng。

闺怨一百二十首

孙蕡

对花谁与掷樗蒲,自倚危阑到日晡。duì huā shuí yǔ zhì chū pú,zì yǐ wēi lán dào rì bū。
愁里漏声迟欲咽,自倾新水入金壶。chóu lǐ lòu shēng chí yù yàn,zì qīng xīn shuǐ rù jīn hú。

闺怨一百二十首

孙蕡

记得儿孙乐事多,女郎同唱采莲歌。jì dé ér sūn lè shì duō,nǚ láng tóng chàng cǎi lián gē。
紫骝嘶入落花去,柰此空闺日暮何。zǐ liú sī rù luò huā qù,nài cǐ kōng guī rì mù hé。

闺怨一百二十首

孙蕡

过从要与善为邻,况复炎凉世态新。guò cóng yào yǔ shàn wèi lín,kuàng fù yán liáng shì tài xīn。
不用为他烦恼得,阿欢原是读书人。bù yòng wèi tā fán nǎo dé,ā huān yuán shì dú shū rén。

闺怨一百二十首

孙蕡

为怯琵琶不忍听,龙香拨子暗尘生。wèi qiè pí pá bù rěn tīng,lóng xiāng bō zi àn chén shēng。
东墙怪底春风过,又是邻姬按玉筝。dōng qiáng guài dǐ chūn fēng guò,yòu shì lín jī àn yù zhēng。

闺怨一百二十首

孙蕡

细展占书绣阁前,不知速喜定留连。xì zhǎn zhàn shū xiù gé qián,bù zhī sù xǐ dìng liú lián。
恁谁断得郎归日,愿与金钗当卜钱。nèn shuí duàn dé láng guī rì,yuàn yǔ jīn chāi dāng bo qián。

闺怨一百二十首

孙蕡

遥天月晕一环红,明日商量定起风。yáo tiān yuè yūn yī huán hóng,míng rì shāng liàng dìng qǐ fēng。
想怕玉娥心绪乱,故教闲住广寒宫。xiǎng pà yù é xīn xù luàn,gù jiào xián zhù guǎng hán gōng。

闺怨一百二十首

孙蕡

已许红丝绣镜囊,更饶金粉拭清光。yǐ xǔ hóng sī xiù jìng náng,gèng ráo jīn fěn shì qīng guāng。
镜中神圣知人意,托梦儿家白马郎。jìng zhōng shén shèng zhī rén yì,tuō mèng ér jiā bái mǎ láng。

闺怨一百二十首

孙蕡

别意空凭远信传,几回临起复缠延。bié yì kōng píng yuǎn xìn chuán,jǐ huí lín qǐ fù chán yán。
天长白雁捎将去,只在云南若个边。tiān zhǎng bái yàn shāo jiāng qù,zhǐ zài yún nán ruò gè biān。

闺怨一百二十首

孙蕡

黄昏也待睡些些,月影撩人故故斜。huáng hūn yě dài shuì xiē xiē,yuè yǐng liāo rén gù gù xié。
帘幕数重花万叠,愁来只是不能遮。lián mù shù zhòng huā wàn dié,chóu lái zhǐ shì bù néng zhē。