古诗词

皇仙引

宋濂

横塘风断愁红浅,旧燕衔春春信满。héng táng fēng duàn chóu hóng qiǎn,jiù yàn xián chūn chūn xìn mǎn。
鹤驭遥空不可攀,绣扆斜张香梦懒。hè yù yáo kōng bù kě pān,xiù yǐ xié zhāng xiāng mèng lǎn。
暖萧不到茱萸帐,宝露空薄五云碗。nuǎn xiāo bù dào zhū yú zhàng,bǎo lù kōng báo wǔ yún wǎn。
风前白鬓几人悲,万里青蘋一时晚。fēng qián bái bìn jǐ rén bēi,wàn lǐ qīng píng yī shí wǎn。
铜仙含泪辞青琐,渺渺空嗟西日短。tóng xiān hán lèi cí qīng suǒ,miǎo miǎo kōng jiē xī rì duǎn。
弱川无力不胜肮,骑龙难到白云乡。ruò chuān wú lì bù shèng āng,qí lóng nán dào bái yún xiāng。
玉棺琢成已三载,欲葬神仙归北邙。yù guān zuó chéng yǐ sān zài,yù zàng shén xiān guī běi máng。
宋濂

宋濂

宋濂(1310—1381)字景濂,号潜溪,别号玄真子、玄真道士、玄真遁叟。汉族,浦江(今浙江浦江县)人,元末明初文学家,曾被明太祖朱元璋誉为“开国文臣之首”,学者称太史公。宋濂与高启、刘基并称为“明初诗文三大家”。他因长孙宋慎牵连胡惟庸党案而被流放茂州,途中病死于夔州。他的代表作品有《送东阳马生序》、《朱元璋奉天讨元北伐檄文》等。 宋濂的作品>>

猜您喜欢

简吴山长

宋濂

先生天下士,鬓白渐将翁。xiān shēng tiān xià shì,bìn bái jiàn jiāng wēng。
官卑遭俗骂,家破坐诗穷。guān bēi zāo sú mà,jiā pò zuò shī qióng。
秋林崖荔雨,春浦鲤鱼风。qiū lín yá lì yǔ,chūn pǔ lǐ yú fēng。
尽是相思处,如何学燕鸿。jǐn shì xiāng sī chù,rú hé xué yàn hóng。

和胡古愚儗宫体

宋濂

天上多春色,人间迥不同。tiān shàng duō chūn sè,rén jiān jiǒng bù tóng。
花翻鳷鹊殿,莺过建章宫。huā fān zhī què diàn,yīng guò jiàn zhāng gōng。
云旗鸾被影,月扇雉含风。yún qí luán bèi yǐng,yuè shàn zhì hán fēng。
遥瞻翠华近,红日照盘龙。yáo zhān cuì huá jìn,hóng rì zhào pán lóng。

和王内翰子充见怀韵

宋濂

帝德如天覆万邦,定期归棹到龙江。dì dé rú tiān fù wàn bāng,dìng qī guī zhào dào lóng jiāng。
奇才不换金城百,宠命当簪白笔双。qí cái bù huàn jīn chéng bǎi,chǒng mìng dāng zān bái bǐ shuāng。
喜极欲持如意舞,醉来应使软舆扛。xǐ jí yù chí rú yì wǔ,zuì lái yīng shǐ ruǎn yú káng。
此情纵切何由遂,吟对西南月满窗。cǐ qíng zòng qiè hé yóu suì,yín duì xī nán yuè mǎn chuāng。

送编修张仲藻还家毕姻

宋濂

少年归娶奏金銮,喜得天颜一笑看。shǎo nián guī qǔ zòu jīn luán,xǐ dé tiān yán yī xiào kàn。
红锦裁云朝奠雁,紫箫吹月夜乘鸾。hóng jǐn cái yún cháo diàn yàn,zǐ xiāo chuī yuè yè chéng luán。
灵椿堂上承中馈,宝镜台前结合欢。líng chūn táng shàng chéng zhōng kuì,bǎo jìng tái qián jié hé huān。
从此梅花消息好,青绫不似玉堂寒。cóng cǐ méi huā xiāo xī hǎo,qīng líng bù shì yù táng hán。

瑶芳楼

宋濂

虞卿草堂虞山东,芳时众集尊前同。yú qīng cǎo táng yú shān dōng,fāng shí zhòng jí zūn qián tóng。
花下女歌莺绕树,门前客至鹤开笼。huā xià nǚ gē yīng rào shù,mén qián kè zhì hè kāi lóng。
玉盘落乳卷明月,铁笛度曲来秋风。yù pán luò rǔ juǎn míng yuè,tiě dí dù qū lái qiū fēng。
醉吟互出绝奇句,健笔尽属轩辕公。zuì yín hù chū jué qí jù,jiàn bǐ jǐn shǔ xuān yuán gōng。

题倪元镇耕云图

宋濂

看院留黄鹤,耕云种紫芝。kàn yuàn liú huáng hè,gēng yún zhǒng zǐ zhī。
天下书读尽,人间事不知。tiān xià shū dú jǐn,rén jiān shì bù zhī。

寄别

宋濂

别来虎豆又生牙,尚在扬州卖酒家。bié lái hǔ dòu yòu shēng yá,shàng zài yáng zhōu mài jiǔ jiā。
醉后清狂应不减,起拈花弹打鸣鸦。zuì hòu qīng kuáng yīng bù jiǎn,qǐ niān huā dàn dǎ míng yā。

哭郑佥事

宋濂

忍见苍苔裹绣衣,西湖风急旅魂悲。rěn jiàn cāng tái guǒ xiù yī,xī hú fēng jí lǚ hún bēi。
紫罗半臂今犹在,免学欧阳写恨辞。zǐ luó bàn bì jīn yóu zài,miǎn xué ōu yáng xiě hèn cí。

忆知

宋濂

春风行乐且年年,勿使游尘上五弦。chūn fēng xíng lè qiě nián nián,wù shǐ yóu chén shàng wǔ xián。
燕子堂前多旧土,莫栽黄檗只栽莲。yàn zi táng qián duō jiù tǔ,mò zāi huáng bò zhǐ zāi lián。

为宜兴强如心题复初斋

宋濂

昔日搀抢照五兵,今时喜见泰阶平。xī rì chān qiǎng zhào wǔ bīng,jīn shí xǐ jiàn tài jiē píng。
春风绿酒扶残醉,斜立官桥听早莺。chūn fēng lǜ jiǔ fú cán zuì,xié lì guān qiáo tīng zǎo yīng。

题长白山居图

宋濂

满地云林称隐居,燕泥污我读残书。mǎn dì yún lín chēng yǐn jū,yàn ní wū wǒ dú cán shū。
五更风急鸟声散,时有隔花来卖鱼。wǔ gèng fēng jí niǎo shēng sàn,shí yǒu gé huā lái mài yú。

艳阳祠三首

宋濂

南国家人玉作腰,闹装香带斩新雕。nán guó jiā rén yù zuò yāo,nào zhuāng xiāng dài zhǎn xīn diāo。
醉骑宝马踏青云,嘶入城东第四桥。zuì qí bǎo mǎ tà qīng yún,sī rù chéng dōng dì sì qiáo。

艳阳祠三首

宋濂

九子金铃出九龙,流苏杂彩蹙芙蓉。jiǔ zi jīn líng chū jiǔ lóng,liú sū zá cǎi cù fú róng。
东风不管花无力,吹满昭阳第一宫。dōng fēng bù guǎn huā wú lì,chuī mǎn zhāo yáng dì yī gōng。

艳阳祠三首

宋濂

几番花信逐时添,诸柘新篘酒正甜。jǐ fān huā xìn zhú shí tiān,zhū zhè xīn chōu jiǔ zhèng tián。
莫道晓风犹料峭,内家新赐却寒帘。mò dào xiǎo fēng yóu liào qiào,nèi jiā xīn cì què hán lián。

樱花

宋濂

赏樱日本盛于唐,如被牡丹兼海棠。shǎng yīng rì běn shèng yú táng,rú bèi mǔ dān jiān hǎi táng。
恐是赵昌所难画,春风才起雪吹香。kǒng shì zhào chāng suǒ nán huà,chūn fēng cái qǐ xuě chuī xiāng。
461234