古诗词

送薛尧卿漫游言登泰山谒孔林而迤?求仙海上

沈周

尧卿掉头狂且忙,结束东游如子长。yáo qīng diào tóu kuáng qiě máng,jié shù dōng yóu rú zi zhǎng。
拟将足迹试天下,三月已自储糇粮。nǐ jiāng zú jì shì tiān xià,sān yuè yǐ zì chǔ hóu liáng。
出门长啸振林木,蒯缑短剑秋风凉。chū mén zhǎng xiào zhèn lín mù,kuǎi gōu duǎn jiàn qiū fēng liáng。
临岐调我老不及,登高健步如飞翔。lín qí diào wǒ lǎo bù jí,dēng gāo jiàn bù rú fēi xiáng。
岱宗未到已在眼,齐鲁指点青微茫。dài zōng wèi dào yǐ zài yǎn,qí lǔ zhǐ diǎn qīng wēi máng。
书生浩气久愤激,要倚日观攀扶桑。shū shēng hào qì jiǔ fèn jī,yào yǐ rì guān pān fú sāng。
秦镌汉刻多漫漶,且莫苦苦求其章。qín juān hàn kè duō màn huàn,qiě mò kǔ kǔ qiú qí zhāng。
东封何有许功德,文武未必能张皇。dōng fēng hé yǒu xǔ gōng dé,wén wǔ wèi bì néng zhāng huáng。
惜哉君行差较晚,烬后洒泪悲灵光。xī zāi jūn xíng chà jiào wǎn,jìn hòu sǎ lèi bēi líng guāng。
素王有道自六籍,固是不死之仙乡。sù wáng yǒu dào zì liù jí,gù shì bù sǐ zhī xiān xiāng。
羽人丹丘何足问,勿以汗漫穷荒唐。yǔ rén dān qiū hé zú wèn,wù yǐ hàn màn qióng huāng táng。
丈夫汲汲在事业,白发须臾成老苍。zhàng fū jí jí zài shì yè,bái fā xū yú chéng lǎo cāng。
无人荐达自陈列,朝廷求贤正无方。wú rén jiàn dá zì chén liè,cháo tíng qiú xián zhèng wú fāng。
颇闻北事近扰扰,毛锥未抵丈八鎗。pǒ wén běi shì jìn rǎo rǎo,máo zhuī wèi dǐ zhàng bā qiāng。
边头合有班定远,天下岂无张子房。biān tóu hé yǒu bān dìng yuǎn,tiān xià qǐ wú zhāng zi fáng。
山东李白恃必用,莫自两生追所亡。shān dōng lǐ bái shì bì yòng,mò zì liǎng shēng zhuī suǒ wáng。
不然归来且高卧,共吃饱饭歌陶唐。bù rán guī lái qiě gāo wò,gòng chī bǎo fàn gē táo táng。
沈周

沈周

沈周(1427~1509)明代杰出书画家。字启南,号石田、白石翁、玉田生、有居竹居主人等。汉族,长洲(今江苏苏州)人。生於明宣德二年,卒於明正德四年,享年八十三岁。不应科举,专事诗文、书画,是明代中期文人画“吴派”的开创者,与文徵明、唐寅、仇英并称“明四家”。传世作品有《庐山高图》、《秋林话旧图》、《沧州趣图》。著有《石田集》、《客座新闻》等。 沈周的作品>>

猜您喜欢

和吴匏庵姚氏园池四绝

沈周

小小园池尽自清,不曾夸大命新名。xiǎo xiǎo yuán chí jǐn zì qīng,bù céng kuā dà mìng xīn míng。
看花看竹多佳客,竹与追陪花送迎。kàn huā kàn zhú duō jiā kè,zhú yǔ zhuī péi huā sòng yíng。

云山

沈周

云是青山旧铅粉,一翻妆点一翻新。yún shì qīng shān jiù qiān fěn,yī fān zhuāng diǎn yī fān xīn。
鬓边白发偏无赖,点著都成老丑人。bìn biān bái fā piān wú lài,diǎn zhù dōu chéng lǎo chǒu rén。

道傍酒馆

沈周

酒香触路酒旗青,去马来车到此停。jiǔ xiāng chù lù jiǔ qí qīng,qù mǎ lái chē dào cǐ tíng。
信是利糟名粕酿,行人醉煞不曾醒。xìn shì lì zāo míng pò niàng,xíng rén zuì shā bù céng xǐng。

题致道观灵迹二首

沈周

藏丹地底发金辉,半夜通明识者稀。cáng dān dì dǐ fā jīn huī,bàn yè tōng míng shí zhě xī。
坐久老师还急起,画符封井鸽先飞。zuò jiǔ lǎo shī hái jí qǐ,huà fú fēng jǐng gē xiān fēi。

题致道观灵迹二首

沈周

桧蛟欲走夜坛雷,飞石惊门不敢开。guì jiāo yù zǒu yè tán léi,fēi shí jīng mén bù gǎn kāi。
明日道人成一笑,绿阴仍锁旧楼台。míng rì dào rén chéng yī xiào,lǜ yīn réng suǒ jiù lóu tái。

题僧壁二首

沈周

尘喧俗闹漫悠悠,把舌深藏便罢休。chén xuān sú nào màn yōu yōu,bǎ shé shēn cáng biàn bà xiū。
人以是非来问我,一场鹘突但搔头。rén yǐ shì fēi lái wèn wǒ,yī chǎng gǔ tū dàn sāo tóu。

题僧壁二首

沈周

把舌深藏万事休,放开白眼看云浮。bǎ shé shēn cáng wàn shì xiū,fàng kāi bái yǎn kàn yún fú。
是非当面从人问,断不摇头与点头。shì fēi dāng miàn cóng rén wèn,duàn bù yáo tóu yǔ diǎn tóu。

祖坟栽树

沈周

德丘松柏旧阴阴,斤斧丁丁不满林。dé qiū sōng bǎi jiù yīn yīn,jīn fǔ dīng dīng bù mǎn lín。
树尽重栽亦容易,不能栽得子孙心。shù jǐn zhòng zāi yì róng yì,bù néng zāi dé zi sūn xīn。

忆弟妹

沈周

五人弟妹一胞亲,白发于今剩两人。wǔ rén dì mèi yī bāo qīn,bái fā yú jīn shèng liǎng rén。
半夜雁声孤枕月,起来愁坐不訾身。bàn yè yàn shēng gū zhěn yuè,qǐ lái chóu zuò bù zī shēn。

抱孙

沈周

干且丰隆骨更奇,白头喜抱此孙儿。gàn qiě fēng lóng gǔ gèng qí,bái tóu xǐ bào cǐ sūn ér。
十分事足惟些欠,不及婆婆眼见时。shí fēn shì zú wéi xiē qiàn,bù jí pó pó yǎn jiàn shí。

赠老人

沈周

泪满双颐雪满颠,一身憔悴自应怜。lèi mǎn shuāng yí xuě mǎn diān,yī shēn qiáo cuì zì yīng lián。
座中谁似杨开府,莫易逢人话少年。zuò zhōng shuí shì yáng kāi fǔ,mò yì féng rén huà shǎo nián。

赠接花叟

沈周

打得旁枝手有神,接他生气一番新。dǎ dé páng zhī shǒu yǒu shén,jiē tā shēng qì yī fān xīn。
自家无限真消息,错借春风与别人。zì jiā wú xiàn zhēn xiāo xī,cuò jiè chūn fēng yǔ bié rén。

题芭蕉赠僧

沈周

山僧心与迹俱闲,未限居山及出山。shān sēng xīn yǔ jì jù xián,wèi xiàn jū shān jí chū shān。
长对芭蕉闲不过,时留一偈叶中间。zhǎng duì bā jiāo xián bù guò,shí liú yī jì yè zhōng jiān。

题吴少宰题许道宁秋山晴霭图

沈周

匏公题句真成画,说到江山妙有声。páo gōng tí jù zhēn chéng huà,shuō dào jiāng shān miào yǒu shēng。
一个道宁消不得,老夫只作辋川平。yī gè dào níng xiāo bù dé,lǎo fū zhǐ zuò wǎng chuān píng。

题画

沈周

草房仍著薜萝遮,地拗林深独一家。cǎo fáng réng zhù bì luó zhē,dì ǎo lín shēn dú yī jiā。
只道春风吹不到,门前依旧有梅花。zhǐ dào chūn fēng chuī bù dào,mén qián yī jiù yǒu méi huā。