古诗词

有竹诗为张伯起子玄略作

张以宁

我昔对策大明宫,骑马躞蹀行春风。wǒ xī duì cè dà míng gōng,qí mǎ xiè dié xíng chūn fēng。
万花园亭会乡里,曾拜君家有竹翁。wàn huā yuán tíng huì xiāng lǐ,céng bài jūn jiā yǒu zhú wēng。
翁时中年我差少,同姓同乡复同调。wēng shí zhōng nián wǒ chà shǎo,tóng xìng tóng xiāng fù tóng diào。
酥茶清美酪酒浓,倒意倾情共谈笑。sū chá qīng měi lào jiǔ nóng,dào yì qīng qíng gòng tán xiào。
翁住剑津之上游,我家鸣玉溪水头。wēng zhù jiàn jīn zhī shàng yóu,wǒ jiā míng yù xī shuǐ tóu。
故山青琅动万个,相约老去营菟裘。gù shān qīng láng dòng wàn gè,xiāng yuē lǎo qù yíng tú qiú。
翁向滕州我淮县,四十年间两鸿燕。wēng xiàng téng zhōu wǒ huái xiàn,sì shí nián jiān liǎng hóng yàn。
忧葵空复寸心同,宿草宁期双泪泫。yōu kuí kōng fù cùn xīn tóng,sù cǎo níng qī shuāng lèi xuàn。
桄榔叶碧邕江清,见翁令子难为情。guāng láng yè bì yōng jiāng qīng,jiàn wēng lìng zi nán wèi qíng。
卷中恍觌此君面,爽气尚与秋峥嵘。juǎn zhōng huǎng dí cǐ jūn miàn,shuǎng qì shàng yǔ qiū zhēng róng。
闽山萧索飞寒怜,乔木故家几欲尽。mǐn shān xiāo suǒ fēi hán lián,qiáo mù gù jiā jǐ yù jǐn。
有竹有竹今何如,伤心久断平安信。yǒu zhú yǒu zhú jīn hé rú,shāng xīn jiǔ duàn píng ān xìn。
吾乡海上三神山,翁今弭节于其间。wú xiāng hǎi shàng sān shén shān,wēng jīn mǐ jié yú qí jiān。
令威来归想愁绝,节上冥冥都成斑。lìng wēi lái guī xiǎng chóu jué,jié shàng míng míng dōu chéng bān。
两江信美非吾土,子母少留还竹所。liǎng jiāng xìn měi fēi wú tǔ,zi mǔ shǎo liú hái zhú suǒ。
明年倘许乞悬车,共斫长竿钓烟渚。míng nián tǎng xǔ qǐ xuán chē,gòng zhuó zhǎng gān diào yān zhǔ。

张以宁

元明间福建古田人,字志道,学者称翠屏先生。元泰定中,以《春秋》举进士,由黄岩判官进六合知县,坐事免官,滞留江淮十年。后官至翰林侍读学士。明师克元都,复授侍讲学士。洪武三年出使安南,死于返程途中。有《春王正月考》、《翠屏集》。 张以宁的作品>>

猜您喜欢

平野

张以宁

北来群山亦已无,旷望元气春模糊。běi lái qún shān yì yǐ wú,kuàng wàng yuán qì chūn mó hú。
云低不断沧海去,树远欲尽青天俱。yún dī bù duàn cāng hǎi qù,shù yuǎn yù jǐn qīng tiān jù。
何人胸吞九云梦,尚恨水有三蓬壶。hé rén xiōng tūn jiǔ yún mèng,shàng hèn shuǐ yǒu sān péng hú。
巨灵不为镵叠嶂,长使诗人心郁纡。jù líng bù wèi chán dié zhàng,zhǎng shǐ shī rén xīn yù yū。

雪石

张以宁

峨眉之西古时雪,削玉娟娟嵌太空。é méi zhī xī gǔ shí xuě,xuē yù juān juān qiàn tài kōng。
山川只今留夜月,草木为尔回春风。shān chuān zhǐ jīn liú yè yuè,cǎo mù wèi ěr huí chūn fēng。
闭门洛下谢过客,授简梁园米老翁。bì mén luò xià xiè guò kè,shòu jiǎn liáng yuán mǐ lǎo wēng。
梅花满树百壶酒,我欲枕石于其中。méi huā mǎn shù bǎi hú jiǔ,wǒ yù zhěn shí yú qí zhōng。

泊龟山

张以宁

白波滉漾青天垂,我行但觉官船迟。bái bō huàng yàng qīng tiān chuí,wǒ xíng dàn jué guān chuán chí。
微微树短水尽处,惨惨日薄风来时。wēi wēi shù duǎn shuǐ jǐn chù,cǎn cǎn rì báo fēng lái shí。
椎牛挂席打盐客,射鸭鸣弓蹈浪儿。chuí niú guà xí dǎ yán kè,shè yā míng gōng dǎo làng ér。
漫郎头白不称意,沽酒龟山歌竹枝。màn láng tóu bái bù chēng yì,gū jiǔ guī shān gē zhú zhī。

自挽

张以宁

一世穷愁老翰林,南归旅榇越山岑。yī shì qióng chóu lǎo hàn lín,nán guī lǚ chèn yuè shān cén。
覆身粗有黔娄被,垂橐都无陆贾金。fù shēn cū yǒu qián lóu bèi,chuí tuó dōu wú lù jiǎ jīn。
稚子啼饥忧未艾,慈亲稿葬痛尤深。zhì zi tí jī yōu wèi ài,cí qīn gǎo zàng tòng yóu shēn。
经过相识如相问,莫忘徐君挂剑心。jīng guò xiāng shí rú xiāng wèn,mò wàng xú jūn guà jiàn xīn。

泊十八里塘

张以宁

系舟古柳根,一犬吠柴门。xì zhōu gǔ liǔ gēn,yī quǎn fèi chái mén。
欲记诗成夜,问人何处村。yù jì shī chéng yè,wèn rén hé chù cūn。

渡江

张以宁

几载途中月,窥愁酒半酣。jǐ zài tú zhōng yuè,kuī chóu jiǔ bàn hān。
送人杨柳色,今日是江南。sòng rén yáng liǔ sè,jīn rì shì jiāng nán。

次张仲举祭酒咏花槐花

张以宁

黄露结青枝,风吹散秋雪。huáng lù jié qīng zhī,fēng chuī sàn qiū xuě。
忆昨马蹄忙,壮年心未彻。yì zuó mǎ tí máng,zhuàng nián xīn wèi chè。

题道士青山白云图

张以宁

仙馆白云封,青山第几重。xiān guǎn bái yún fēng,qīng shān dì jǐ zhòng。
道人时化鹤,巢向最高松。dào rén shí huà hè,cháo xiàng zuì gāo sōng。

题道士青山白云图

张以宁

长爱青山好,行行入翠微。zhǎng ài qīng shān hǎo,xíng xíng rù cuì wēi。
今朝山顶上,下看白云飞。jīn cháo shān dǐng shàng,xià kàn bái yún fēi。

题道士青山白云图

张以宁

行到溪源尽,青山无俗氛。xíng dào xī yuán jǐn,qīng shān wú sú fēn。
道人拈铁笛,吹起满川云。dào rén niān tiě dí,chuī qǐ mǎn chuān yún。

题道士青山白云图

张以宁

只道溪源尽,遥闻钟磬音。zhǐ dào xī yuán jǐn,yáo wén zhōng qìng yīn。
却寻流水去,行尽白云深。què xún liú shuǐ qù,xíng jǐn bái yún shēn。

题道士青山白云图

张以宁

云气晓来浓,前山失数峰。yún qì xiǎo lái nóng,qián shān shī shù fēng。
道人夜作雨,呼起碧潭龙。dào rén yè zuò yǔ,hū qǐ bì tán lóng。

题道士青山白云图

张以宁

林秋红树出,溪晓白云多。lín qiū hóng shù chū,xī xiǎo bái yún duō。
此景江南有,江南今若何。cǐ jǐng jiāng nán yǒu,jiāng nán jīn ruò hé。

葵花

张以宁

日出赤城霞,瑶台宴万花。rì chū chì chéng xiá,yáo tái yàn wàn huā。
酒阑朝绛节,整整复斜斜。jiǔ lán cháo jiàng jié,zhěng zhěng fù xié xié。

贺李孟豳中丞寿四绝

张以宁

十日书云后,窗中影渐长。shí rì shū yún hòu,chuāng zhōng yǐng jiàn zhǎng。
好将五色锦,为补舜衣裳。hǎo jiāng wǔ sè jǐn,wèi bǔ shùn yī shang。