古诗词

杂诗七首

释函是

青青头上天,汨汨江中船。qīng qīng tóu shàng tiān,mì mì jiāng zhōng chuán。
亭亭北山松,噭噭南浦鸿。tíng tíng běi shān sōng,jiào jiào nán pǔ hóng。
岂得不杂处,万物群相攻。qǐ dé bù zá chù,wàn wù qún xiāng gōng。
人为万物灵,蠢尔当何从。rén wèi wàn wù líng,chǔn ěr dāng hé cóng。
肆顾足彷徨,无宁犹梦中。sì gù zú páng huáng,wú níng yóu mèng zhōng。
梦里登太华,交游皆赤松。mèng lǐ dēng tài huá,jiāo yóu jiē chì sōng。
明月生紫烟,流光停碧空。míng yuè shēng zǐ yān,liú guāng tíng bì kōng。
浮丘驾云?,洪厓乘轻风。fú qiū jià yún lí,hóng yá chéng qīng fēng。
相视如旧知,长啸抚焦桐。xiāng shì rú jiù zhī,zhǎng xiào fǔ jiāo tóng。
一弹嫦娥集,再奏吟商龙。yī dàn cháng é jí,zài zòu yín shāng lóng。
所食白石脂,所居琼瑶宫。suǒ shí bái shí zhī,suǒ jū qióng yáo gōng。
语笑非人间,颜貌疑初童。yǔ xiào fēi rén jiān,yán mào yí chū tóng。
岁月岂有厓,惝然闻朝钟。suì yuè qǐ yǒu yá,chǎng rán wén cháo zhōng。
群籁渐俱入,展目东方红。qún lài jiàn jù rù,zhǎn mù dōng fāng hóng。
犹忆颛顼时,东南倾共工。yóu yì zhuān xū shí,dōng nán qīng gòng gōng。
伯禹腹于鲧,九载弗成功。bó yǔ fù yú gǔn,jiǔ zài fú chéng gōng。
秦穆殉三良,贤士运何穷。qín mù xùn sān liáng,xián shì yùn hé qióng。
愚智竞芳秽,哀乐心相同。yú zhì jìng fāng huì,āi lè xīn xiāng tóng。
情随物化迁,一雌复一雄。qíng suí wù huà qiān,yī cí fù yī xióng。
蜾蠃负蛢蛉,生死将安终。guǒ luǒ fù píng líng,shēng sǐ jiāng ān zhōng。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

归宗山籁一百四首

释函是

寒月窥帘悄,晴云覆岫阴。hán yuè kuī lián qiāo,qíng yún fù xiù yīn。
一般闲景趣,识得道人心。yī bān xián jǐng qù,shí dé dào rén xīn。
视听当犹昔,溪山岂自今。shì tīng dāng yóu xī,xī shān qǐ zì jīn。
愿同泉石老,猿鹤许相寻。yuàn tóng quán shí lǎo,yuán hè xǔ xiāng xún。

归宗山籁一百四首

释函是

一榻蒙头坐,千峰夕照移。yī tà méng tóu zuò,qiān fēng xī zhào yí。
重云低匝地,微月上高枝。zhòng yún dī zā dì,wēi yuè shàng gāo zhī。
气暖龙蛇蛰,山寒鸟雀饥。qì nuǎn lóng shé zhé,shān hán niǎo què jī。
不知春信至,即在夜长时。bù zhī chūn xìn zhì,jí zài yè zhǎng shí。

归宗山籁一百四首

释函是

积雪通昏昼,丛光掩岳川。jī xuě tōng hūn zhòu,cóng guāng yǎn yuè chuān。
闭门寒色敛,拥褐夜灯然。bì mén hán sè liǎn,yōng hè yè dēng rán。
三事白头衲,一床黄独烟。sān shì bái tóu nà,yī chuáng huáng dú yān。
青山非世僻,容得懒成颠。qīng shān fēi shì pì,róng dé lǎn chéng diān。

归宗山籁一百四首

释函是

万古一弹指,云山梦里看。wàn gǔ yī dàn zhǐ,yún shān mèng lǐ kàn。
目前销不易,荣落始知难。mù qián xiāo bù yì,róng luò shǐ zhī nán。
大雪危峰出,残冰饥鸟欢。dà xuě wēi fēng chū,cán bīng jī niǎo huān。
拥垆对良夜,独自耐深寒。yōng lú duì liáng yè,dú zì nài shēn hán。

归宗山籁一百四首

释函是

百情安一遇,得解不成文。bǎi qíng ān yī yù,dé jiě bù chéng wén。
雪满云山合,澌流河汉分。xuě mǎn yún shān hé,sī liú hé hàn fēn。
掩窗寒隔纸,煮茗叶烧云。yǎn chuāng hán gé zhǐ,zhǔ míng yè shāo yún。
俯仰观尘劫,冥心知所云。fǔ yǎng guān chén jié,míng xīn zhī suǒ yún。

归宗山籁一百四首

释函是

人羡庞公好,全家隐鹿门。rén xiàn páng gōng hǎo,quán jiā yǐn lù mén。
但知山泽美,宁畏虎狼喧。dàn zhī shān zé měi,níng wèi hǔ láng xuān。
独树难藏影,旋岚不著痕。dú shù nán cáng yǐng,xuán lán bù zhù hén。
此心无去住,何事更招魂。cǐ xīn wú qù zhù,hé shì gèng zhāo hún。

归宗山籁一百四首

释函是

春草露先白,霜根雪后青。chūn cǎo lù xiān bái,shuāng gēn xuě hòu qīng。
拥垆当秉烛,饵药失颓龄。yōng lú dāng bǐng zhú,ěr yào shī tuí líng。
引兴寻梅澹,凭高共鹤泠。yǐn xīng xún méi dàn,píng gāo gòng hè líng。
不辞摇落尽,寥寂自寒庭。bù cí yáo luò jǐn,liáo jì zì hán tíng。

归宗山籁一百四首

释函是

闲中数往事,往往叹前因。xián zhōng shù wǎng shì,wǎng wǎng tàn qián yīn。
不信先贤语,几成衰世人。bù xìn xiān xián yǔ,jǐ chéng shuāi shì rén。
身名存石室,岩壑老风尘。shēn míng cún shí shì,yán hè lǎo fēng chén。
借问鸾溪水,能回白草春。jiè wèn luán xī shuǐ,néng huí bái cǎo chūn。

归宗山籁一百四首

释函是

叹惜今时事,难追往哲风。tàn xī jīn shí shì,nán zhuī wǎng zhé fēng。
道随炎冷异,心与利名同。dào suí yán lěng yì,xīn yǔ lì míng tóng。
拙朴甘吾塞,文章让世通。zhuō pǔ gān wú sāi,wén zhāng ràng shì tōng。
陆沉终不易,何苦问污隆。lù chén zhōng bù yì,hé kǔ wèn wū lóng。

归宗山籁一百四首

释函是

何人能独立,云静与山深。hé rén néng dú lì,yún jìng yǔ shān shēn。
万木无行径,千峰稳住心。wàn mù wú xíng jìng,qiān fēng wěn zhù xīn。
拚教风逐虎,输去月同琴。pàn jiào fēng zhú hǔ,shū qù yuè tóng qín。
想望人天际,迢迢流水音。xiǎng wàng rén tiān jì,tiáo tiáo liú shuǐ yīn。

归宗山籁一百四首

释函是

山泽匪耽寂,云林自作师。shān zé fěi dān jì,yún lín zì zuò shī。
好随明月去,休被晚风吹。hǎo suí míng yuè qù,xiū bèi wǎn fēng chuī。
乱石填阶砌,长松荫后篱。luàn shí tián jiē qì,zhǎng sōng yīn hòu lí。
一从深入后,垆火不曾离。yī cóng shēn rù hòu,lú huǒ bù céng lí。

归宗山籁一百四首

释函是

绳床方敛足,不觉到馀曛。shéng chuáng fāng liǎn zú,bù jué dào yú xūn。
碧涧沉清影,青霄无片云。bì jiàn chén qīng yǐng,qīng xiāo wú piàn yún。
夜猿愁月照,山鬼畏僧闻。yè yuán chóu yuè zhào,shān guǐ wèi sēng wén。
自笑为人浅,都惭与物分。zì xiào wèi rén qiǎn,dōu cán yǔ wù fēn。

归宗山籁一百四首

释函是

晚年宜好静,日日数生涯。wǎn nián yí hǎo jìng,rì rì shù shēng yá。
候种畏寒早,为园及暖乖。hòu zhǒng wèi hán zǎo,wèi yuán jí nuǎn guāi。
临风多远思,明月易生怀。lín fēng duō yuǎn sī,míng yuè yì shēng huái。
不作馀龄计,忙来亦自佳。bù zuò yú líng jì,máng lái yì zì jiā。

一东

释函是

白花轻一放,万壑尽春风。bái huā qīng yī fàng,wàn hè jǐn chūn fēng。
蜀客相逢处,何郎寡和中。shǔ kè xiāng féng chù,hé láng guǎ hé zhōng。
烟荒村路断,人去水流空。yān huāng cūn lù duàn,rén qù shuǐ liú kōng。
却忆霜零后,云山望欲穷。què yì shuāng líng hòu,yún shān wàng yù qióng。

二冬

释函是

荒榛迷远道,绝岸一相逢。huāng zhēn mí yuǎn dào,jué àn yī xiāng féng。
飘落非残雪,横斜傲古松。piāo luò fēi cán xuě,héng xié ào gǔ sōng。
目空烟暝色,迹混猎樵踪。mù kōng yān míng sè,jì hùn liè qiáo zōng。
自顾同寥廓,随云隐乱峰。zì gù tóng liáo kuò,suí yún yǐn luàn fēng。