古诗词

咏史十二首

释函是

天命邈难谌,仁暴恒相持。tiān mìng miǎo nán chén,rén bào héng xiāng chí。
汉室至桓灵,国祚亦孔衰。hàn shì zhì huán líng,guó zuò yì kǒng shuāi。
既生刘豫州,又生操与丕。jì shēng liú yù zhōu,yòu shēng cāo yǔ pī。
挟主令天下,荀郭多从之。xié zhǔ lìng tiān xià,xún guō duō cóng zhī。
维我与使君,英鉴谁当欺。wéi wǒ yǔ shǐ jūn,yīng jiàn shuí dāng qī。
不可与争锋,卧龙犹守雌。bù kě yǔ zhēng fēng,wò lóng yóu shǒu cí。
运会倘默定,鞅掌欲何为。yùn huì tǎng mò dìng,yāng zhǎng yù hé wèi。
仁人之用心,尽瘁以死期。rén rén zhī yòng xīn,jǐn cuì yǐ sǐ qī。
连营七百里,尝为此辈嗤。lián yíng qī bǎi lǐ,cháng wèi cǐ bèi chī。
孝直即不死,骨肉终难移。xiào zhí jí bù sǐ,gǔ ròu zhōng nán yí。
丞相真天威,南人无所施。chéng xiāng zhēn tiān wēi,nán rén wú suǒ shī。
魏延不可用,岂故从坦夷。wèi yán bù kě yòng,qǐ gù cóng tǎn yí。
竟出五丈原,仲达安足窥。jìng chū wǔ zhàng yuán,zhòng dá ān zú kuī。
有道未必昌,古今长叹咨。yǒu dào wèi bì chāng,gǔ jīn zhǎng tàn zī。
奸雄亦有成,圣哲能无疑。jiān xióng yì yǒu chéng,shèng zhé néng wú yí。
曷求所从来,毋为昧当时。hé qiú suǒ cóng lái,wú wèi mèi dāng shí。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

关中吟十首

释函是

千锤万鍊虚空碎,不似频呻呵欠时。qiān chuí wàn liàn xū kōng suì,bù shì pín shēn hē qiàn shí。
若更醉酣三昧酒,几多生灭目前遗。ruò gèng zuì hān sān mèi jiǔ,jǐ duō shēng miè mù qián yí。

关中吟十首

释函是

甚深三昧许谁知,常近如来坐未移。shén shēn sān mèi xǔ shuí zhī,cháng jìn rú lái zuò wèi yí。
不信折旋与俯仰,一条白练至今疑。bù xìn zhé xuán yǔ fǔ yǎng,yī tiáo bái liàn zhì jīn yí。

一东

释函是

色共梨花香不同,千山烟月有无中。sè gòng lí huā xiāng bù tóng,qiān shān yān yuè yǒu wú zhōng。
立残孤影君须认,看去春林溪欲红。lì cán gū yǐng jūn xū rèn,kàn qù chūn lín xī yù hóng。

二冬

释函是

长桥低岸好相逢,多折偏怜落客踪。zhǎng qiáo dī àn hǎo xiāng féng,duō zhé piān lián luò kè zōng。
遥望白云溪路滑,几枝残雪老孤峰。yáo wàng bái yún xī lù huá,jǐ zhī cán xuě lǎo gū fēng。

三江

释函是

翘首南天意未降,毵毵白拂竖寒窗。qiào shǒu nán tiān yì wèi jiàng,sān sān bái fú shù hán chuāng。
曾同黄姓同蕲路,一棹萧萧夜渡江。céng tóng huáng xìng tóng qí lù,yī zhào xiāo xiāo yè dù jiāng。

四支

释函是

洗尽铅华欲付谁,风烟凄断月明迟。xǐ jǐn qiān huá yù fù shuí,fēng yān qī duàn yuè míng chí。
莫愁春到先摇落,更有深春摇落时。mò chóu chūn dào xiān yáo luò,gèng yǒu shēn chūn yáo luò shí。

五微

释函是

白玉条条映落晖,雪中春色正依违。bái yù tiáo tiáo yìng luò huī,xuě zhōng chūn sè zhèng yī wéi。
天涯苦恨知何限,独立空山待客归。tiān yá kǔ hèn zhī hé xiàn,dú lì kōng shān dài kè guī。

六鱼

释函是

荆榛荒没露零馀,天北天南影共疏。jīng zhēn huāng méi lù líng yú,tiān běi tiān nán yǐng gòng shū。
花发寒空愁更落,冰田长欲带云锄。huā fā hán kōng chóu gèng luò,bīng tián zhǎng yù dài yún chú。

七虞

释函是

昔日玄都花满衢,看花曾数暗香无。xī rì xuán dōu huā mǎn qú,kàn huā céng shù àn xiāng wú。
菟葵燕麦凋零尽,回首寒山树一株。tú kuí yàn mài diāo líng jǐn,huí shǒu hán shān shù yī zhū。

八齐

释函是

标实无期望欲迷,可怜道路独栖栖。biāo shí wú qī wàng yù mí,kě lián dào lù dú qī qī。
谁同素影千岩秀,拨尽寒灰落紫泥。shuí tóng sù yǐng qiān yán xiù,bō jǐn hán huī luò zǐ ní。

九佳

释函是

影同寒月印空阶,错爱清光掩素怀。yǐng tóng hán yuè yìn kōng jiē,cuò ài qīng guāng yǎn sù huái。
夜夜枝头看似梦,踏穷残雪惜芒鞋。yè yè zhī tóu kàn shì mèng,tà qióng cán xuě xī máng xié。

十灰

释函是

木落烟深孤雁哀,南枝憔悴北枝催。mù luò yān shēn gū yàn āi,nán zhī qiáo cuì běi zhī cuī。
从来春色应无住,空自撩人花绕台。cóng lái chūn sè yīng wú zhù,kōng zì liāo rén huā rào tái。

十一真

释函是

大汉将军六代人,披星卧雪旧风尘。dà hàn jiāng jūn liù dài rén,pī xīng wò xuě jiù fēng chén。
相看灞上终何姓,忆得云中老鹤身。xiāng kàn bà shàng zhōng hé xìng,yì dé yún zhōng lǎo hè shēn。

十二文

释函是

成都高卧影纷纷,谁谓晴光独映文。chéng dōu gāo wò yǐng fēn fēn,shuí wèi qíng guāng dú yìng wén。
放出馀香应十丈,为怜人共木樨闻。fàng chū yú xiāng yīng shí zhàng,wèi lián rén gòng mù xī wén。

十三元

释函是

腊穷人不到柴门,花落花开总莫论。là qióng rén bù dào chái mén,huā luò huā kāi zǒng mò lùn。
雪色自严香自远,更无形影待王孙。xuě sè zì yán xiāng zì yuǎn,gèng wú xíng yǐng dài wáng sūn。