古诗词

咏史十二首

释函是

天命邈难谌,仁暴恒相持。tiān mìng miǎo nán chén,rén bào héng xiāng chí。
汉室至桓灵,国祚亦孔衰。hàn shì zhì huán líng,guó zuò yì kǒng shuāi。
既生刘豫州,又生操与丕。jì shēng liú yù zhōu,yòu shēng cāo yǔ pī。
挟主令天下,荀郭多从之。xié zhǔ lìng tiān xià,xún guō duō cóng zhī。
维我与使君,英鉴谁当欺。wéi wǒ yǔ shǐ jūn,yīng jiàn shuí dāng qī。
不可与争锋,卧龙犹守雌。bù kě yǔ zhēng fēng,wò lóng yóu shǒu cí。
运会倘默定,鞅掌欲何为。yùn huì tǎng mò dìng,yāng zhǎng yù hé wèi。
仁人之用心,尽瘁以死期。rén rén zhī yòng xīn,jǐn cuì yǐ sǐ qī。
连营七百里,尝为此辈嗤。lián yíng qī bǎi lǐ,cháng wèi cǐ bèi chī。
孝直即不死,骨肉终难移。xiào zhí jí bù sǐ,gǔ ròu zhōng nán yí。
丞相真天威,南人无所施。chéng xiāng zhēn tiān wēi,nán rén wú suǒ shī。
魏延不可用,岂故从坦夷。wèi yán bù kě yòng,qǐ gù cóng tǎn yí。
竟出五丈原,仲达安足窥。jìng chū wǔ zhàng yuán,zhòng dá ān zú kuī。
有道未必昌,古今长叹咨。yǒu dào wèi bì chāng,gǔ jīn zhǎng tàn zī。
奸雄亦有成,圣哲能无疑。jiān xióng yì yǒu chéng,shèng zhé néng wú yí。
曷求所从来,毋为昧当时。hé qiú suǒ cóng lái,wú wèi mèi dāng shí。

释函是

函是,字丽中,别字天然,号丹霞老人。本姓曾,名起莘。番禺人。年十七补诸生,与里人梁朝钟、黎遂球、罗宾王、陈学佺辈,并以高才纵谈时事,举明思宗崇祯六年(一六三三)乡试第二。会试不第,谒僧道独于庐山,祝发于归宗寺。既返广州,主法诃林。明亡,徙番禺雷峰,创建海云寺,举家事佛。孤臣节士,皈依者众。历主福州长庆、庐山归宗,及海幢、华首、丹霞、介庵诸刹,晚年主法雷峰。著有《瞎堂诗集》等。清陈伯陶编《胜朝粤东遗民录》卷四有传。 释函是的作品>>

猜您喜欢

十四寒

释函是

高寄空山天地宽,素香初蕊足盘桓。gāo jì kōng shān tiān dì kuān,sù xiāng chū ruǐ zú pán huán。
莫将白发轻寒意,都作春愁对月看。mò jiāng bái fā qīng hán yì,dōu zuò chūn chóu duì yuè kàn。

十五删

释函是

丁丁伐木响人间,才入春风鬓未斑。dīng dīng fá mù xiǎng rén jiān,cái rù chūn fēng bìn wèi bān。
认取幽香付他日,腊残寒尽待花还。rèn qǔ yōu xiāng fù tā rì,là cán hán jǐn dài huā hái。

一先

释函是

为谁带雪到春前,几度相期云水边。wèi shuí dài xuě dào chūn qián,jǐ dù xiāng qī yún shuǐ biān。
过眼不堪人意尽,一枝零乱又残年。guò yǎn bù kān rén yì jǐn,yī zhī líng luàn yòu cán nián。

二萧

释函是

春光林下共迢迢,百衲云衣覆石桥。chūn guāng lín xià gòng tiáo tiáo,bǎi nà yún yī fù shí qiáo。
道是圣僧犹不似,何当香逐美人飘。dào shì shèng sēng yóu bù shì,hé dāng xiāng zhú měi rén piāo。

三肴

释函是

片片新花发故梢,陇头流水一间茅。piàn piàn xīn huā fā gù shāo,lǒng tóu liú shuǐ yī jiān máo。
寿阳宫里如相觅,为道于今共石巢。shòu yáng gōng lǐ rú xiāng mì,wèi dào yú jīn gòng shí cháo。

四豪

释函是

难知休讶一枝高,出手何辞待雪劳。nán zhī xiū yà yī zhī gāo,chū shǒu hé cí dài xuě láo。
花落更应期子熟,莫教人羡武陵桃。huā luò gèng yīng qī zi shú,mò jiào rén xiàn wǔ líng táo。

五歌

释函是

暖处难逢寒处多,几生魂梦付藤罗。nuǎn chù nán féng hán chù duō,jǐ shēng hún mèng fù téng luó。
花光长老曾摹此,何似亲从庾岭过。huā guāng zhǎng lǎo céng mó cǐ,hé shì qīn cóng yǔ lǐng guò。

六麻

释函是

一本分携度岭斜,只今方见岁寒花。yī běn fēn xié dù lǐng xié,zhǐ jīn fāng jiàn suì hán huā。
山中独秀无人问,狂杀清江旧酒家。shān zhōng dú xiù wú rén wèn,kuáng shā qīng jiāng jiù jiǔ jiā。

七阳

释函是

谩道生来欲傲霜,相投应亦惜名香。mán dào shēng lái yù ào shuāng,xiāng tóu yīng yì xī míng xiāng。
多情共索巡檐笑,争较高眠怪石旁。duō qíng gòng suǒ xún yán xiào,zhēng jiào gāo mián guài shí páng。

八庚

释函是

雪满江边花气清,垂垂一树古今情。xuě mǎn jiāng biān huā qì qīng,chuí chuí yī shù gǔ jīn qíng。
悲欢阅尽宣城眼,聊托诗人天下名。bēi huān yuè jǐn xuān chéng yǎn,liáo tuō shī rén tiān xià míng。

九青

释函是

蜀郡名园昼掩扃,佳人笑语尚亭亭。shǔ jùn míng yuán zhòu yǎn jiōng,jiā rén xiào yǔ shàng tíng tíng。
风前玉立何生梦,犹自题诗醉未醒。fēng qián yù lì hé shēng mèng,yóu zì tí shī zuì wèi xǐng。

十蒸

释函是

高处凭空折未能,连云带月影崚嶒。gāo chù píng kōng zhé wèi néng,lián yún dài yuè yǐng léng céng。
谁当错比仙人萼,李白亲传自老僧。shuí dāng cuò bǐ xiān rén è,lǐ bái qīn chuán zì lǎo sēng。

十一尤

释函是

寒倚阑干映日浮,高楼胡笛满天愁。hán yǐ lán gàn yìng rì fú,gāo lóu hú dí mǎn tiān chóu。
北风衰草蓬蓬尽,任是初年亦白头。běi fēng shuāi cǎo péng péng jǐn,rèn shì chū nián yì bái tóu。

十二侵

释函是

四望江山共一林,百年春色雪中深。sì wàng jiāng shān gòng yī lín,bǎi nián chūn sè xuě zhōng shēn。
劝君莫向枝头觅,风起隋堤何处寻。quàn jūn mò xiàng zhī tóu mì,fēng qǐ suí dī hé chù xún。

十三覃

释函是

错落云烟傍草庵,繁枝应许赤松参。cuò luò yún yān bàng cǎo ān,fán zhī yīng xǔ chì sōng cān。
春风暖处如相忆,数尽霜中一月谈。chūn fēng nuǎn chù rú xiāng yì,shù jǐn shuāng zhōng yī yuè tán。