古诗词

钱王祠

王稚登

玉带龙衣貌宛然,朱门碧殿暮湖边。yù dài lóng yī mào wǎn rán,zhū mén bì diàn mù hú biān。
行人下马看碑字,高柳藏鸦拂庙壖。xíng rén xià mǎ kàn bēi zì,gāo liǔ cáng yā fú miào ruán。
禾黍故都州十四,波涛残岸弩三千。hé shǔ gù dōu zhōu shí sì,bō tāo cán àn nǔ sān qiān。
伤心一片厓山地,月色潮声更可怜。shāng xīn yī piàn yá shān dì,yuè sè cháo shēng gèng kě lián。

王稚登

明常州府武进(一作江阴)人,移居苏州,字伯谷,号玉遮山人。十岁能诗,既长,名满吴会。吴门自文徵明后,风雅无定属,稚登尝及徵明门,遥接其风,擅词翰之席者三十余年,为同时代布衣诗人之佼佼者。闽粤人过苏州者,虽商贾亦必求见乞字。万历中征修国史,未上而史局罢。曾编散曲为《吴骚集》,所收己作不少。又有《吴郡丹青志》、《奕史》《吴社编》及《尊生斋集》等。 王稚登的作品>>

猜您喜欢

过方丈园亭

王稚登

旧别雪鳞鳞,重来及仲春。jiù bié xuě lín lín,zhòng lái jí zhòng chūn。
马能穿绿竹,鹤亦认乌巾。mǎ néng chuān lǜ zhú,hè yì rèn wū jīn。
山沼松舟小,春茶石灶新。shān zhǎo sōng zhōu xiǎo,chūn chá shí zào xīn。
鹿门堪避俗,他日愿为邻。lù mén kān bì sú,tā rì yuàn wèi lín。

龙母庙

王稚登

松坞石林林,秋风万壑阴。sōng wù shí lín lín,qiū fēng wàn hè yīn。
泉清尘客耳,花照定僧心。quán qīng chén kè ěr,huā zhào dìng sēng xīn。
龙去野祠破,鸟啼山竹深。lóng qù yě cí pò,niǎo tí shān zhú shēn。
苍生饥渴甚,朝夕望为霖。cāng shēng jī kě shén,cháo xī wàng wèi lín。

云泉庵听僧吹笛

王稚登

吹笛破山翠,萧萧夜壑停。chuī dí pò shān cuì,xiāo xiāo yè hè tíng。
一声杯上雨,万感鬓前星。yī shēng bēi shàng yǔ,wàn gǎn bìn qián xīng。
断续音成梵,多罗曲是经。duàn xù yīn chéng fàn,duō luó qū shì jīng。
虽无杨柳落,凄怨不堪听。suī wú yáng liǔ luò,qī yuàn bù kān tīng。

寄方子时二首

王稚登

之子卧幽谷,相过岁暮时。zhī zi wò yōu gǔ,xiāng guò suì mù shí。
呼童穿马涧,贳酒出龙池。hū tóng chuān mǎ jiàn,shì jiǔ chū lóng chí。
生事惟樵斧,年光有鬓丝。shēng shì wéi qiáo fǔ,nián guāng yǒu bìn sī。
梅花开傥遍,鸡黍不须期。méi huā kāi tǎng biàn,jī shǔ bù xū qī。

寄方子时二首

王稚登

避人成独往,一室谢喧嚣。bì rén chéng dú wǎng,yī shì xiè xuān xiāo。
泉近书声碎,山深酒价高。quán jìn shū shēng suì,shān shēn jiǔ jià gāo。
千峰对茅屋,终日听松涛。qiān fēng duì máo wū,zhōng rì tīng sōng tāo。
五亩瓜园地,躬耕莫惮劳。wǔ mǔ guā yuán dì,gōng gēng mò dàn láo。

白丈自杭州归要游天池

王稚登

桃花零落尽,游赏与君同。táo huā líng luò jǐn,yóu shǎng yǔ jūn tóng。
僧住松声里,莺啼石壁中。sēng zhù sōng shēng lǐ,yīng tí shí bì zhōng。
岩光晴处紫,池色晚来空。yán guāng qíng chù zǐ,chí sè wǎn lái kōng。
莫把琵琶奏,尊前有白公。mò bǎ pí pá zòu,zūn qián yǒu bái gōng。

虎丘寺看妓人走马

王稚登

骏马龙驹种,佳人燕子身。jùn mǎ lóng jū zhǒng,jiā rén yàn zi shēn。
驰驱下夕坂,险绝太惊人。chí qū xià xī bǎn,xiǎn jué tài jīng rén。
血是蹄间汗,香为鬓里尘。xuè shì tí jiān hàn,xiāng wèi bìn lǐ chén。
解鞍慵不语,游子替伤神。jiě ān yōng bù yǔ,yóu zi tì shāng shén。

陈佥宪园林

王稚登

十亩瓜园地,因之早挂冠。shí mǔ guā yuán dì,yīn zhī zǎo guà guān。
衣裳竹里翠,门巷雨中寒。yī shang zhú lǐ cuì,mén xiàng yǔ zhōng hán。
夕鸟留归听,秋花耐醉看。xī niǎo liú guī tīng,qiū huā nài zuì kàn。
多君下榻意,不忍负余欢。duō jūn xià tà yì,bù rěn fù yú huān。

天池看月

王稚登

禅心何处是,窗里石莲峰。chán xīn hé chù shì,chuāng lǐ shí lián fēng。
池黑松千片,崖深月一重。chí hēi sōng qiān piàn,yá shēn yuè yī zhòng。
山光寒客剑,霜气入僧钟。shān guāng hán kè jiàn,shuāng qì rù sēng zhōng。
怜取嫦娥意,清辉照病容。lián qǔ cháng é yì,qīng huī zhào bìng róng。

支硎寺看梅听僧家吹笛

王稚登

梅引何郎兴,山余支遁名。méi yǐn hé láng xīng,shān yú zhī dùn míng。
寒泉似陇水,僧笛学羌声。hán quán shì lǒng shuǐ,sēng dí xué qiāng shēng。
一雨花林寂,无人山殿清。yī yǔ huā lín jì,wú rén shān diàn qīng。
年年二三月,繁丽不堪行。nián nián èr sān yuè,fán lì bù kān xíng。

看梅过玄墓山中二首

王稚登

人似梅花瘦,舟如兰叶长。rén shì méi huā shòu,zhōu rú lán yè zhǎng。
青山十亩白,流水一春香。qīng shān shí mǔ bái,liú shuǐ yī chūn xiāng。
种密人难入,开齐夜有光。zhǒng mì rén nán rù,kāi qí yè yǒu guāng。
苔枝容我折,野老不嗔狂。tái zhī róng wǒ zhé,yě lǎo bù chēn kuáng。

看梅过玄墓山中二首

王稚登

桥外花开日,分明雪作图。qiáo wài huā kāi rì,fēn míng xuě zuò tú。
不将他树杂,未有一家无。bù jiāng tā shù zá,wèi yǒu yī jiā wú。
多处半青嶂,香时过太湖。duō chù bàn qīng zhàng,xiāng shí guò tài hú。
浊醪元易得,市远亦须沽。zhuó láo yuán yì dé,shì yuǎn yì xū gū。

新秋饮顾汝所斋中夜归作

王稚登

青槐树树烟,客舍苑墙边。qīng huái shù shù yān,kè shě yuàn qiáng biān。
羸马饮秋雨,短衣行暮天。léi mǎ yǐn qiū yǔ,duǎn yī xíng mù tiān。
芙蓉思故国,蟋蟀感流年。fú róng sī gù guó,xī shuài gǎn liú nián。
何事长相见,归来又惘然。hé shì zhǎng xiāng jiàn,guī lái yòu wǎng rán。

塘栖

王稚登

水阔雨溟溟,飞帆去不停。shuǐ kuò yǔ míng míng,fēi fān qù bù tíng。
人声两厓断,鱼市一江腥。rén shēng liǎng yá duàn,yú shì yī jiāng xīng。
云已辞吴白,山初到越青。yún yǐ cí wú bái,shān chū dào yuè qīng。
侯生数行泪,千里吊玄经。hóu shēng shù xíng lèi,qiān lǐ diào xuán jīng。

送陆丈移官海丰丞

王稚登

官舍有余清,无言政未成。guān shě yǒu yú qīng,wú yán zhèng wèi chéng。
头从湖上白,水在橐中轻。tóu cóng hú shàng bái,shuǐ zài tuó zhōng qīng。
过鲁无鱼食,归吴借马行。guò lǔ wú yú shí,guī wú jiè mǎ xíng。
簿书期傥暇,一问济南生。bù shū qī tǎng xiá,yī wèn jì nán shēng。
1641234567»