古诗词

赠胡若海

张羽

胡叶两才子,束发好从戎。hú yè liǎng cái zi,shù fā hǎo cóng róng。
弃书去学剑,联翩行伍中。qì shū qù xué jiàn,lián piān xíng wǔ zhōng。
论兵舌吐火,见敌耳生风。lùn bīng shé tǔ huǒ,jiàn dí ěr shēng fēng。
连镳度狭邪,接席醉新丰。lián biāo dù xiá xié,jiē xí zuì xīn fēng。
万里逐轻车,十年无战功。wàn lǐ zhú qīng chē,shí nián wú zhàn gōng。
归来投文吏,相顾各成翁。guī lái tóu wén lì,xiāng gù gè chéng wēng。
知命故无怨,为儒岂不通。zhī mìng gù wú yuàn,wèi rú qǐ bù tōng。
聊复释短褐,从兹事章逢。liáo fù shì duǎn hè,cóng zī shì zhāng féng。
君恩承见收,吾道未终穷。jūn ēn chéng jiàn shōu,wú dào wèi zhōng qióng。
乘轺九真界,策马三晋冲。chéng yáo jiǔ zhēn jiè,cè mǎ sān jìn chōng。
一身随简书,分散如飞蓬。yī shēn suí jiǎn shū,fēn sàn rú fēi péng。
严秋九月天,握手此相逢。yán qiū jiǔ yuè tiān,wò shǒu cǐ xiāng féng。
垂杨欲生肘,浩气犹填胸。chuí yáng yù shēng zhǒu,hào qì yóu tián xiōng。
却话向来迹,恍然醉梦同。què huà xiàng lái jì,huǎng rán zuì mèng tóng。
一赞少昊司,出入蓬莱宫。yī zàn shǎo hào sī,chū rù péng lái gōng。
一佐青阳宰,弦歌百里封。yī zuǒ qīng yáng zǎi,xián gē bǎi lǐ fēng。
人非鸟兽群,焉得长相从。rén fēi niǎo shòu qún,yān dé zhǎng xiāng cóng。
换酒金陵市,分袂新亭东。huàn jiǔ jīn líng shì,fēn mèi xīn tíng dōng。
高歌清骊曲,笑拂宝剑锋。gāo gē qīng lí qū,xiào fú bǎo jiàn fēng。
致身贵勋业,泣别非英雄。zhì shēn guì xūn yè,qì bié fēi yīng xióng。
石城接秋浦,九华应茅峰。shí chéng jiē qiū pǔ,jiǔ huá yīng máo fēng。
欲寄碧云句,中有双飞鸿。yù jì bì yún jù,zhōng yǒu shuāng fēi hóng。
张羽

张羽

张羽(1333-1385)元末明初文人。字来仪,更字附凤,号静居,浔阳(今江西九江)人,后移居吴兴(今浙江湖州),与高启、杨基、徐贲称为“吴中四杰”,又与高启、王行、徐贲等十人,人称“北郭十才子”,亦为明初十才子之一。官至太常丞,山水宗法米氏父子,诗作笔力雄放俊逸。张羽好著述,文辞精洁典雅,诗咏深思冶炼,朴实含华。书法纤婉有异趣,仿佛谢庄月赋。隶书效法韩择木、楷书临摹王羲之曹娥碑,虽未精极,却能离俗而入于雅。画山水法米氏父子及高克恭,笔力苍秀,品在方从义上。 张羽的作品>>

猜您喜欢

山居七咏题画送周伯阳游仙顶

张羽

偶逐微官去,暂掩林中宅。ǒu zhú wēi guān qù,zàn yǎn lín zhōng zhái。
手种茱萸树,归时高几尺。shǒu zhǒng zhū yú shù,guī shí gāo jǐ chǐ。

山居七咏题画送周伯阳游仙顶

张羽

春风试茶处,潭上葛花开。chūn fēng shì chá chù,tán shàng gé huā kāi。
去尽同游伴,伤心此独来。qù jǐn tóng yóu bàn,shāng xīn cǐ dú lái。

题竹

张羽

幸逃斤斧忧,独抱风霜节。xìng táo jīn fǔ yōu,dú bào fēng shuāng jié。
时有饥禽来,枝头弄明月。shí yǒu jī qín lái,zhī tóu nòng míng yuè。

六一泉

张羽

醉翁去已久,废寺泉流圃。zuì wēng qù yǐ jiǔ,fèi sì quán liú pǔ。
朝来春雨深,照见山鸡舞。cháo lái chūn yǔ shēn,zhào jiàn shān jī wǔ。

四贤诗

张羽

胜日罢书经,扬舲出远坰。shèng rì bà shū jīng,yáng líng chū yuǎn jiōng。
清流兼峻岭,应不减兰亭。qīng liú jiān jùn lǐng,yīng bù jiǎn lán tíng。

四贤诗

张羽

昨别征西幕,神闲务亦闲。zuó bié zhēng xī mù,shén xián wù yì xián。
此中可高卧,何必是东山。cǐ zhōng kě gāo wò,hé bì shì dōng shān。

四贤诗

张羽

刺史放衙早,轻舟泛碧池。cì shǐ fàng yá zǎo,qīng zhōu fàn bì chí。
只应官事了,来写放生碑。zhǐ yīng guān shì le,lái xiě fàng shēng bēi。

四贤诗

张羽

闻道苏湾里,苏公旧此游。wén dào sū wān lǐ,sū gōng jiù cǐ yóu。
湖天风物好,应胜在儋州。hú tiān fēng wù hǎo,yīng shèng zài dān zhōu。

听老者理琵琶

张羽

老来弦索久相违,心事虽存指力微。lǎo lái xián suǒ jiǔ xiāng wéi,xīn shì suī cún zhǐ lì wēi。
莫更重弹《白翎雀》,如今座上北人稀。mò gèng zhòng dàn bái líng què,rú jīn zuò shàng běi rén xī。

悼高青丘季迪三首

张羽

灯前把卷泪双垂,妻子惊看那得知。dēng qián bǎ juǎn lèi shuāng chuí,qī zi jīng kàn nà dé zhī。
江上故人身已没,箧中寻得寄来诗。jiāng shàng gù rén shēn yǐ méi,qiè zhōng xún dé jì lái shī。

悼高青丘季迪三首

张羽

消息初传信又疑,君亡谁复可言诗。xiāo xī chū chuán xìn yòu yí,jūn wáng shuí fù kě yán shī。
中郎幼女今痴小,遗稿千篇付与谁。zhōng láng yòu nǚ jīn chī xiǎo,yí gǎo qiān piān fù yǔ shuí。

悼高青丘季迪三首

张羽

生平意气竟何为,无禄无田最可悲。shēng píng yì qì jìng hé wèi,wú lù wú tián zuì kě bēi。
赖有声名消不得,汉家乐府盛唐诗。lài yǒu shēng míng xiāo bù dé,hàn jiā lè fǔ shèng táng shī。

取胜亭感旧

张羽

绿雨微消紫陌尘,湖光冷落似无春。lǜ yǔ wēi xiāo zǐ mò chén,hú guāng lěng luò shì wú chūn。
朱门记得曾游处,杨柳青青不见人。zhū mén jì dé céng yóu chù,yáng liǔ qīng qīng bù jiàn rén。

挽杨宪府孟载二首

张羽

南北云山赋远游,白头终老晋阳秋。nán běi yún shān fù yuǎn yóu,bái tóu zhōng lǎo jìn yáng qiū。
千篇留得平生稿,半似苏州半郢州。qiān piān liú dé píng shēng gǎo,bàn shì sū zhōu bàn yǐng zhōu。

挽杨宪府孟载二首

张羽

恨不寻君未死前,须臾一别便千年。hèn bù xún jūn wèi sǐ qián,xū yú yī bié biàn qiān nián。
慰人幸有童乌在,他日应能续《太玄》。wèi rén xìng yǒu tóng wū zài,tā rì yīng néng xù tài xuán。