古诗词

王子约双钩竹歌

李昱

王君金华人,画竹夸当代。wáng jūn jīn huá rén,huà zhú kuā dāng dài。
此竹乃是钩勒之所为,坐上千人万人爱。cǐ zhú nǎi shì gōu lēi zhī suǒ wèi,zuò shàng qiān rén wàn rén ài。
令祖蓝田王右丞,盛唐诗格称其能。lìng zǔ lán tián wáng yòu chéng,shèng táng shī gé chēng qí néng。
将诗变竹寄馀趣,传与衣冠不乏千载之云礽。jiāng shī biàn zhú jì yú qù,chuán yǔ yī guān bù fá qiān zài zhī yún réng。
王君为人清拔俗,兴来踏遍筼筜谷。wáng jūn wèi rén qīng bá sú,xīng lái tà biàn yún dāng gǔ。
笼籦桃枝纷入眼,??笆篻常经目。lóng zhōng táo zhī fēn rù yǎn,liáo lǐ bā piǎo cháng jīng mù。
往来曾见吴门道士张溪云,归晚轩中事幽独。wǎng lái céng jiàn wú mén dào shì zhāng xī yún,guī wǎn xuān zhōng shì yōu dú。
有时不作山水图,戏拈银毫书此竹。yǒu shí bù zuò shān shuǐ tú,xì niān yín háo shū cǐ zhú。
王君笔法乃过之,翠筱双钩出林麓。wáng jūn bǐ fǎ nǎi guò zhī,cuì xiǎo shuāng gōu chū lín lù。
耳根但觉风泠泠,比似张生但神速。ěr gēn dàn jué fēng líng líng,bǐ shì zhāng shēng dàn shén sù。
王君写竹能写形,真成标格非冥冥。wáng jūn xiě zhú néng xiě xíng,zhēn chéng biāo gé fēi míng míng。
翛然独立太素始,脱略粉墨辞丹青。xiāo rán dú lì tài sù shǐ,tuō lüè fěn mò cí dān qīng。
或如金错刀,或如铁钩锁。huò rú jīn cuò dāo,huò rú tiě gōu suǒ。
或如折戟沉吴沙,或如碎璧逃秦火。huò rú zhé jǐ chén wú shā,huò rú suì bì táo qín huǒ。
或如银幡宝胜之飘飖,或若金节羽衣之婀娜。huò rú yín fān bǎo shèng zhī piāo yáo,huò ruò jīn jié yǔ yī zhī ē nà。
或如沧江风曳之水衣,或如黄河半解不解之冰澌。huò rú cāng jiāng fēng yè zhī shuǐ yī,huò rú huáng hé bàn jiě bù jiě zhī bīng sī。
或如白凤尾,或如苍龙漦。huò rú bái fèng wěi,huò rú cāng lóng chí。
钱刀剪碎波心月,丹汞炼就炉中雪。qián dāo jiǎn suì bō xīn yuè,dān gǒng liàn jiù lú zhōng xuě。
初疑荆轲图穷见匕首,又惊毛遂颖脱呈锥末。chū yí jīng kē tú qióng jiàn bǐ shǒu,yòu jīng máo suì yǐng tuō chéng zhuī mò。
天机逞其妙,形状何骈阗。tiān jī chěng qí miào,xíng zhuàng hé pián tián。
后生学子竞观看,但悟书法如针悬。hòu shēng xué zi jìng guān kàn,dàn wù shū fǎ rú zhēn xuán。
唐时亦有萧协律,所至清风起萧瑟。táng shí yì yǒu xiāo xié lǜ,suǒ zhì qīng fēng qǐ xiāo sè。
眼昏手颤艺转工,一十五叶称绝笔。yǎn hūn shǒu chàn yì zhuǎn gōng,yī shí wǔ yè chēng jué bǐ。
宋时亦有文湖州,画竹人推第一流。sòng shí yì yǒu wén hú zhōu,huà zhú rén tuī dì yī liú。
能令万箨起崖谷,出墙之梢为最优。néng lìng wàn tuò qǐ yá gǔ,chū qiáng zhī shāo wèi zuì yōu。
东坡作竹短而积,别试瑰奇在林僻。dōng pō zuò zhú duǎn ér jī,bié shì guī qí zài lín pì。
玉堂多暇图一枝,复有小坡能画石。yù táng duō xiá tú yī zhī,fù yǒu xiǎo pō néng huà shí。
前元作者李仲宾,琅玕卓立无纤尘。qián yuán zuò zhě lǐ zhòng bīn,láng gān zhuó lì wú xiān chén。
蓟丘家世不易得,父子相传俱绝伦。jì qiū jiā shì bù yì dé,fù zi xiāng chuán jù jué lún。
吴兴学士赵公子,飞白之石谁能比。wú xīng xué shì zhào gōng zi,fēi bái zhī shí shuí néng bǐ。
水晶宫中春日长,移得蓝枝落窗几。shuǐ jīng gōng zhōng chūn rì zhǎng,yí dé lán zhī luò chuāng jǐ。
后来又有柯丹丘,大叶长梢动冕旒。hòu lái yòu yǒu kē dān qiū,dà yè zhǎng shāo dòng miǎn liú。
天颜有喜频赐予,晚节衰飒江湖秋。tiān yán yǒu xǐ pín cì yǔ,wǎn jié shuāi sà jiāng hú qiū。
诸公画竹工画影,隔帘仿佛潇湘景。zhū gōng huà zhú gōng huà yǐng,gé lián fǎng fú xiāo xiāng jǐng。
风景虚无终渺茫,野迥漠漠烟光暝。fēng jǐng xū wú zhōng miǎo máng,yě jiǒng mò mò yān guāng míng。
钩勒写形才逼真,宛如高阁图麒麟。gōu lēi xiě xíng cái bī zhēn,wǎn rú gāo gé tú qí lín。
褒公鄂公毛发动,俨然生面开功臣。bāo gōng è gōng máo fā dòng,yǎn rán shēng miàn kāi gōng chén。
我欲题诗寄淇澳,瞻彼涟漪散晴绿。wǒ yù tí shī jì qí ào,zhān bǐ lián yī sàn qíng lǜ。
底为猗猗兴不忘,有斐君子劳心曲。dǐ wèi yī yī xīng bù wàng,yǒu fěi jūn zi láo xīn qū。
我欲鼓枻游潇湘,碧云万顷浮天光。wǒ yù gǔ yì yóu xiāo xiāng,bì yún wàn qǐng fú tiān guāng。
美人娟娟隔秋水,欲来不来空断肠。měi rén juān juān gé qiū shuǐ,yù lái bù lái kōng duàn cháng。
我欲从猎夸云梦,万骑纷纭翠蕤送。wǒ yù cóng liè kuā yún mèng,wàn qí fēn yún cuì ruí sòng。
胸中八九吞不辞,文章要比相如重。xiōng zhōng bā jiǔ tūn bù cí,wén zhāng yào bǐ xiāng rú zhòng。
我欲富如千户侯,家居渭川之上游。wǒ yù fù rú qiān hù hóu,jiā jū wèi chuān zhī shàng yóu。
玉版邻人许同吃,始知熊掌非珍羞。yù bǎn lín rén xǔ tóng chī,shǐ zhī xióng zhǎng fēi zhēn xiū。
我欲乘风发长啸,扁舟直过湘妃庙。wǒ yù chéng fēng fā zhǎng xiào,biǎn zhōu zhí guò xiāng fēi miào。
中流鼓瑟声铿锵,和取湖南竹枝调。zhōng liú gǔ sè shēng kēng qiāng,hé qǔ hú nán zhú zhī diào。
何如曩昔行李游京都,故人为我共作翠竹红梅图。hé rú nǎng xī xíng lǐ yóu jīng dōu,gù rén wèi wǒ gòng zuò cuì zhú hóng méi tú。
原父写梅君画竹,价重已压青珊瑚。yuán fù xiě méi jūn huà zhú,jià zhòng yǐ yā qīng shān hú。
挂在成均之左庑,交游轩冕观如堵。guà zài chéng jūn zhī zuǒ wǔ,jiāo yóu xuān miǎn guān rú dǔ。
须叟尽作王子猷,六月清风生肺腑。xū sǒu jǐn zuò wáng zi yóu,liù yuè qīng fēng shēng fèi fǔ。
天上归来十二年,柴扉草阁荒山田。tiān shàng guī lái shí èr nián,chái fēi cǎo gé huāng shān tián。
浮花浪蕊纷过眼,此君风节还依然。fú huā làng ruǐ fēn guò yǎn,cǐ jūn fēng jié hái yī rán。
王君王君听我语,我歌长歌君起舞。wáng jūn wáng jūn tīng wǒ yǔ,wǒ gē zhǎng gē jūn qǐ wǔ。
郫筒酤酒满眼酤,与君歌尽幽篁谱。pí tǒng gū jiǔ mǎn yǎn gū,yǔ jūn gē jǐn yōu huáng pǔ。
或栽长竿横斗高,下拂东海之波涛。huò zāi zhǎng gān héng dòu gāo,xià fú dōng hǎi zhī bō tāo。
巨丝一钩连六鳌,任公见之颜色劳。jù sī yī gōu lián liù áo,rèn gōng jiàn zhī yán sè láo。
或招葳蕤凤凰宿,阴阳各应雌雄六。huò zhāo wēi ruí fèng huáng sù,yīn yáng gè yīng cí xióng liù。
伶伦制律工有馀,一声吹裂昆仑玉。líng lún zhì lǜ gōng yǒu yú,yī shēng chuī liè kūn lún yù。
或作仙人手中杖,此日携来葛陂上。huò zuò xiān rén shǒu zhōng zhàng,cǐ rì xié lái gé bēi shàng。
见水犹能化作龙,铮然飞入桃花浪。jiàn shuǐ yóu néng huà zuò lóng,zhēng rán fēi rù táo huā làng。
或充奉使手中节,节旄落尽竿难折。huò chōng fèng shǐ shǒu zhōng jié,jié máo luò jǐn gān nán zhé。
卧起操持十九年,谁谓虚心却如铁。wò qǐ cāo chí shí jiǔ nián,shuí wèi xū xīn què rú tiě。
乡来陈者皆此君,与人一生成异勋。xiāng lái chén zhě jiē cǐ jūn,yǔ rén yī shēng chéng yì xūn。
杀青汗简更殊绝,蝌蚪篆籀皆人文。shā qīng hàn jiǎn gèng shū jué,kē dǒu zhuàn zhòu jiē rén wén。
此君由来材不器,用舍行藏随所至。cǐ jūn yóu lái cái bù qì,yòng shě xíng cáng suí suǒ zhì。
愿得岁寒同此心,故托霜毫写君意。yuàn dé suì hán tóng cǐ xīn,gù tuō shuāng háo xiě jūn yì。
花溪水接双溪长,与君百里遥相望。huā xī shuǐ jiē shuāng xī zhǎng,yǔ jūn bǎi lǐ yáo xiāng wàng。
不如坐君西郊之草堂,胸中一吐千亩强。bù rú zuò jūn xī jiāo zhī cǎo táng,xiōng zhōng yī tǔ qiān mǔ qiáng。
歙坑旧砚椭而苍,鹅溪素练雪色光。shè kēng jiù yàn tuǒ ér cāng,é xī sù liàn xuě sè guāng。
风情老嫩任君写,无使古人专擅场,吁嗟无使古人专擅场。fēng qíng lǎo nèn rèn jūn xiě,wú shǐ gǔ rén zhuān shàn chǎng,xū jiē wú shǐ gǔ rén zhuān shàn chǎng。

李昱

元太原榆次人,字仲明,号中和。至元三年辟为四川行省员外郎,九年改东川顺庆宣课大使。官至成都防城总管。卒谥忠敏。 李昱的作品>>

猜您喜欢

中秋同唐仲暹玩月二绝句

李昱

故人乘兴夜相过,正为中秋月色多。gù rén chéng xīng yè xiāng guò,zhèng wèi zhōng qiū yuè sè duō。
绿酒倾来?着醉,要题诗句赠嫦娥。lǜ jiǔ qīng lái pīn zhe zuì,yào tí shī jù zèng cháng é。

中秋同唐仲暹玩月二绝句

李昱

八月十五是中秋,月色娟娟似水流。bā yuè shí wǔ shì zhōng qiū,yuè sè juān juān shì shuǐ liú。
却忆湖州船子唱,几人欢乐几人愁。què yì hú zhōu chuán zi chàng,jǐ rén huān lè jǐ rén chóu。

访戴

李昱

雪月流光射客衣,雪风吹浪打船扉。xuě yuè liú guāng shè kè yī,xuě fēng chuī làng dǎ chuán fēi。
故人溪上苑茨远,乘兴何如兴尽归。gù rén xī shàng yuàn cí yuǎn,chéng xīng hé rú xīng jǐn guī。

题画二绝句

李昱

紫翠萦纡千万重,僧归日午始闻钟。zǐ cuì yíng yū qiān wàn zhòng,sēng guī rì wǔ shǐ wén zhōng。
若非越上云门寺,定是庐山五老峰。ruò fēi yuè shàng yún mén sì,dìng shì lú shān wǔ lǎo fēng。

题画二绝句

李昱

老翁居处不胜幽,无数青山在屋头。lǎo wēng jū chù bù shèng yōu,wú shù qīng shān zài wū tóu。
客至便分云半席,坐看落日大江流。kè zhì biàn fēn yún bàn xí,zuò kàn luò rì dà jiāng liú。

日铸坠壁岭

李昱

两岭相望四十里,十五年前曾此游。liǎng lǐng xiāng wàng sì shí lǐ,shí wǔ nián qián céng cǐ yóu。
野花依旧自春色,行路几人成白头。yě huā yī jiù zì chūn sè,xíng lù jǐ rén chéng bái tóu。

泊练祈塘

李昱

枕上春寒酒未醒,小舟还此泊芦汀。zhěn shàng chūn hán jiǔ wèi xǐng,xiǎo zhōu hái cǐ pō lú tīng。
雨声欲趁夜船到,一夜东风吹塔铃。yǔ shēng yù chèn yè chuán dào,yī yè dōng fēng chuī tǎ líng。

山水画扇

李昱

溪上寒云落日虚,青山绕屋树扶疏。xī shàng hán yún luò rì xū,qīng shān rào wū shù fú shū。
抱琴高士纷纷出,从此林泉少隐居。bào qín gāo shì fēn fēn chū,cóng cǐ lín quán shǎo yǐn jū。

题画梅二绝句

李昱

江梅信是丈人行,老干能开白玉花。jiāng méi xìn shì zhàng rén xíng,lǎo gàn néng kāi bái yù huā。
笑杀天台桃几树,不分清俗要相夸。xiào shā tiān tái táo jǐ shù,bù fēn qīng sú yào xiāng kuā。

题画梅二绝句

李昱

梅花三昧是华光,复有徐生远擅场。méi huā sān mèi shì huá guāng,fù yǒu xú shēng yuǎn shàn chǎng。
遮莫高楼夜吹笛,玉奴自有返魂香。zhē mò gāo lóu yè chuī dí,yù nú zì yǒu fǎn hún xiāng。

晚闻雨声至有作

李昱

雨声来处冷萧萧,万木无风亦动摇。yǔ shēng lái chù lěng xiāo xiāo,wàn mù wú fēng yì dòng yáo。
恰似西陵船乍泊,坐听八月浙江潮。qià shì xī líng chuán zhà pō,zuò tīng bā yuè zhè jiāng cháo。

越中灯夕

李昱

浙西骸骨白如银,日莫江东起战尘。zhè xī hái gǔ bái rú yín,rì mò jiāng dōng qǐ zhàn chén。
独有此城三五夜,风光浑似太平民。dú yǒu cǐ chéng sān wǔ yè,fēng guāng hún shì tài píng mín。

鸥梦

李昱

雪羽眠来近钓舟,几番魂逐海翁游。xuě yǔ mián lái jìn diào zhōu,jǐ fān hún zhú hǎi wēng yóu。
夜深遮莫风吹醒,依旧江湖万顷秋。yè shēn zhē mò fēng chuī xǐng,yī jiù jiāng hú wàn qǐng qiū。

题友人听雨诗卷

李昱

青草池边梦未成,紫荆花下兴还清。qīng cǎo chí biān mèng wèi chéng,zǐ jīng huā xià xīng hái qīng。
一家兄弟如联璧,爱听西窗夜雨声。yī jiā xiōng dì rú lián bì,ài tīng xī chuāng yè yǔ shēng。

双丽图

李昱

玉阑围着看花王,银烛烧来照海棠。yù lán wéi zhe kàn huā wáng,yín zhú shāo lái zhào hǎi táng。
如向美人图上论,不知若个是专房。rú xiàng měi rén tú shàng lùn,bù zhī ruò gè shì zhuān fáng。