古诗词

孤桐生崇冈一首赠友人

王叔英

孤桐生崇冈,托根亦已高。gū tóng shēng chóng gāng,tuō gēn yì yǐ gāo。
严冬风雪繁,枝叶成萧条。yán dōng fēng xuě fán,zhī yè chéng xiāo tiáo。
根本具生意,又逢雨露辰。gēn běn jù shēng yì,yòu féng yǔ lù chén。
未□终憔悴,勿为樵牧侵。wèi zhōng qiáo cuì,wù wèi qiáo mù qīn。
韶英如可作,迟尔为瑟琴。sháo yīng rú kě zuò,chí ěr wèi sè qín。

王叔英

明浙江黄岩人,字元彩,号静学。洪武中与方孝孺等并征,辞归。二十年,以荐为仙居训导,擢汉阳知县。建文元年,召为翰林修撰,上资治八策。方孝孺欲行井田,叔英寄书谓古制不可行于今。燕王兵至,奉命募兵,行至广德。知大势已去,书绝命词,自经于玄妙观。 王叔英的作品>>

猜您喜欢

次韵奉和仙居知县程奉民述

王叔英

麟凤在赤霄,黄尘乱豺虎。lín fèng zài chì xiāo,huáng chén luàn chái hǔ。
慨息道路难,涕泣每交下。kǎi xī dào lù nán,tì qì měi jiāo xià。
吁嗟壮士行,或有神灵护。xū jiē zhuàng shì xíng,huò yǒu shén líng hù。
云电以为旌,雷霆以为鼓。yún diàn yǐ wèi jīng,léi tíng yǐ wèi gǔ。
纵有斧凿手,何能重伤女?zòng yǒu fǔ záo shǒu,hé néng zhòng shāng nǚ?
丑类自含私,昊天明有睹。chǒu lèi zì hán sī,hào tiān míng yǒu dǔ。