古诗词

西郊浮邱寺观午时莲

王昶

君不见图澄幻术施奇咒,钵底花开顷刻就。jūn bù jiàn tú chéng huàn shù shī qí zhòu,bō dǐ huā kāi qǐng kè jiù。
又不见灵彻雕镂运匠心,滴滴含风催玉漏。yòu bù jiàn líng chè diāo lòu yùn jiàng xīn,dī dī hán fēng cuī yù lòu。
须知巧极是人工,何如武夷曲涧东。xū zhī qiǎo jí shì rén gōng,hé rú wǔ yí qū jiàn dōng。
机缄未易向人启,芳心才吐日当中。jī jiān wèi yì xiàng rén qǐ,fāng xīn cái tǔ rì dāng zhōng。
白如冰玉小如指,叶罕根浮坭不滓。bái rú bīng yù xiǎo rú zhǐ,yè hǎn gēn fú ní bù zǐ。
君平卖卜正垂帘,黑甜梦破人方起。jūn píng mài bo zhèng chuí lián,hēi tián mèng pò rén fāng qǐ。
我闻地支之数午为阳,阳舒阴惨本其常。wǒ wén dì zhī zhī shù wǔ wèi yáng,yáng shū yīn cǎn běn qí cháng。
又闻五行之位午属火,水生火发奚不可。yòu wén wǔ xíng zhī wèi wǔ shǔ huǒ,shuǐ shēng huǒ fā xī bù kě。
太息濂溪空注图,二五精蕴发所无。tài xī lián xī kōng zhù tú,èr wǔ jīng yùn fā suǒ wú。
此花独禀天地正,作说不及胡为乎。cǐ huā dú bǐng tiān dì zhèng,zuò shuō bù jí hú wèi hū。
白昼已过阴霾冱,皎皎澄怀终莫吐。bái zhòu yǐ guò yīn mái hù,jiǎo jiǎo chéng huái zhōng mò tǔ。
从来显晦贵因时,肯与木槿争朝暮。cóng lái xiǎn huì guì yīn shí,kěn yǔ mù jǐn zhēng cháo mù。
吁嗟尧阶蓂荚又何年,晦朔不爽至今传。xū jiē yáo jiē míng jiá yòu hé nián,huì shuò bù shuǎng zhì jīn chuán。
我欲移根归太液,重华相映际中天。wǒ yù yí gēn guī tài yè,zhòng huá xiāng yìng jì zhōng tiān。

王昶

王昶,番禺人。明世宗嘉靖间贡生。事见明郭棐、清陈兰芝《岭海名胜记》卷五。 王昶的作品>>

猜您喜欢