古诗词

天仙子·送春

钟蕴

花飞顿觉韶光尽。huā fēi dùn jué sháo guāng jǐn。
黄鹂相唤愁相应。huáng lí xiāng huàn chóu xiāng yīng。
凭栏徒倚不胜情,推妆镜。píng lán tú yǐ bù shèng qíng,tuī zhuāng jìng。
穿花径。chuān huā jìng。
花枝憔悴疑同病。huā zhī qiáo cuì yí tóng bìng。
愁怀怕共东风竞。chóu huái pà gòng dōng fēng jìng。
冉冉绿阴何骤盛。rǎn rǎn lǜ yīn hé zhòu shèng。
园林满目但伤神,春无剩。yuán lín mǎn mù dàn shāng shén,chūn wú shèng。
留难定。liú nán dìng。
琴弦慵整人初静。qín xián yōng zhěng rén chū jìng。

钟蕴

钟蕴,字眉令,仁和人,查义室。 钟蕴的作品>>

猜您喜欢

小重山·寄翁少君

钟蕴

旧日春风过旅堂。jiù rì chūn fēng guò lǚ táng。
海棠初放处、倚斜阳。hǎi táng chū fàng chù yǐ xié yáng。
帘栊手炷博山香。lián lóng shǒu zhù bó shān xiāng。
思往事、两两试红妆。sī wǎng shì liǎng liǎng shì hóng zhuāng。
挥手恨添长。huī shǒu hèn tiān zhǎng。
燕子憔悴后、尽思量。yàn zi qiáo cuì hòu jǐn sī liàng。
怀君寻梦转回廊。huái jūn xún mèng zhuǎn huí láng。
残红和、泪落染罗裳。cán hóng hé lèi luò rǎn luó shang。

如梦令·春暮

钟蕴

揽镜朝来无绪。lǎn jìng cháo lái wú xù。
帘外花飞如许。lián wài huā fēi rú xǔ。
林际子规啼,又见荼蘼细雨。lín jì zi guī tí,yòu jiàn tú mí xì yǔ。
春去。chūn qù。
春去。chūn qù。
却问春归何处。què wèn chūn guī hé chù。

如梦令·病起

钟蕴

抱病恹恹懒锈。bào bìng yān yān lǎn xiù。
怯怯腰肢如柳。qiè qiè yāo zhī rú liǔ。
睡起卷珠帘,恰恰莺啼时候。shuì qǐ juǎn zhū lián,qià qià yīng tí shí hòu。
声逗。shēng dòu。
声逗。shēng dòu。
唤得深闺人瘦。huàn dé shēn guī rén shòu。

长相思·赠画上美女

钟蕴

丹青手。dān qīng shǒu。
谁人有。shuí rén yǒu。
能描一种丰姿否。néng miáo yī zhǒng fēng zī fǒu。
好是鸳鸯偶。hǎo shì yuān yāng ǒu。
颦眉久。pín méi jiǔ。
时低首。shí dī shǒu。
深情应为春相负。shēn qíng yīng wèi chūn xiāng fù。
春去难消受。chūn qù nán xiāo shòu。

长相思

钟蕴

针懒拈。zhēn lǎn niān。
香懒添。xiāng lǎn tiān。
仲春天气喜游园。zhòng chūn tiān qì xǐ yóu yuán。
相呼杨柳边。xiāng hū yáng liǔ biān。
爱春妍。ài chūn yán。
惜春旋。xī chūn xuán。
一夜催残风雨天。yī yè cuī cán fēng yǔ tiān。
飞花满画帘。fēi huā mǎn huà lián。

鹧鸪天·寄九妹

钟蕴

一春愁颦两蛾眉。yī chūn chóu pín liǎng é méi。
花自芳妍人自悲。huā zì fāng yán rén zì bēi。
蛱蝶穿花浑似梦,少年风味杳难追。jiá dié chuān huā hún shì mèng,shǎo nián fēng wèi yǎo nán zhuī。
频折柳,试春衣。pín zhé liǔ,shì chūn yī。
乱红深处鸟争啼。luàn hóng shēn chù niǎo zhēng tí。
生憎呢喃双燕子,飞来飞去共差池。shēng zēng ne nán shuāng yàn zi,fēi lái fēi qù gòng chà chí。

鹊踏枝赠邻女

钟蕴

幼女性情天异慧。yòu nǚ xìng qíng tiān yì huì。
红杏窗前,爱把新妆试。hóng xìng chuāng qián,ài bǎ xīn zhuāng shì。
怨粉愁香如有意。yuàn fěn chóu xiāng rú yǒu yì。
相思未解真滋味。xiāng sī wèi jiě zhēn zī wèi。
露湿春枝花更丽。lù shī chūn zhī huā gèng lì。
半面含娇,的的争明媚。bàn miàn hán jiāo,de de zhēng míng mèi。
深院垂杨门昼闭。shēn yuàn chuí yáng mén zhòu bì。
春风何限登楼思。chūn fēng hé xiàn dēng lóu sī。

重叠金美人晓妆

钟蕴

雨声一夜黏花足。yǔ shēng yī yè nián huā zú。
柔枝低压阑干曲。róu zhī dī yā lán gàn qū。
晓起薄罗裳。xiǎo qǐ báo luó shang。
微微指甲凉。wēi wēi zhǐ jiǎ liáng。
镜中憔悴后。jìng zhōng qiáo cuì hòu。
妆点偏益瘦。zhuāng diǎn piān yì shòu。
瘦到不堪时。shòu dào bù kān shí。
犹然去画眉。yóu rán qù huà méi。

鹊踏枝游园

钟蕴

眼见秋来秋已尽。yǎn jiàn qiū lái qiū yǐ jǐn。
红蓼开残,秋也无光景。hóng liǎo kāi cán,qiū yě wú guāng jǐng。
竹外渔歌低自应。zhú wài yú gē dī zì yīng。
一溪落日平如镜。yī xī luò rì píng rú jìng。
薄暮轻寒霜降近。báo mù qīng hán shuāng jiàng jìn。
斗草篱边,翠色看犹嫩。dòu cǎo lí biān,cuì sè kàn yóu nèn。
怪煞主人常抱病。guài shā zhǔ rén cháng bào bìng。
从教芜秽黄花径。cóng jiào wú huì huáng huā jìng。

少年时即事

钟蕴

东南日出照庭隅。dōng nán rì chū zhào tíng yú。
风影隔窗虚。fēng yǐng gé chuāng xū。
细草栏杆,轻烟帘幕,天气困人初。xì cǎo lán gān,qīng yān lián mù,tiān qì kùn rén chū。
梦魂一晌闲无绪,耽搁绣工夫。mèng hún yī shǎng xián wú xù,dān gē xiù gōng fū。
慵整菱花,怕听莺语,心事尚模糊。yōng zhěng líng huā,pà tīng yīng yǔ,xīn shì shàng mó hú。