古诗词

岁暮杂题示儿复闻十首

娄坚

官府何由一,当缘昼接频。guān fǔ hé yóu yī,dāng yuán zhòu jiē pín。
贞邪呈水镜,高下入陶甄。zhēn xié chéng shuǐ jìng,gāo xià rù táo zhēn。
有炀终难蔽,无媒已自亲。yǒu yáng zhōng nán bì,wú méi yǐ zì qīn。
圣明方久道,岂少腹心臣。shèng míng fāng jiǔ dào,qǐ shǎo fù xīn chén。

娄坚

明苏州府嘉定人,字子柔。经明行修,学者推为大师。隆庆、万历间贡于国学。不仕。工书法,诗清新。晚年学佛,长斋持戒。有《吴歈小草》。与唐时升、程嘉燧、李流芳三人合称嘉定四先生,诗集合刻本有《嘉定四先生集》。有《学古绪言》。 娄坚的作品>>

猜您喜欢

秦淮赠孙士徵

娄坚

别君群从后,每忆半酣时。bié jūn qún cóng hòu,měi yì bàn hān shí。
曲折拈新令,轻狂赠小词。qū zhé niān xīn lìng,qīng kuáng zèng xiǎo cí。
垂杨红蓼间,浅黛玉颜宜。chuí yáng hóng liǎo jiān,qiǎn dài yù yán yí。
复已三年别,能无感鬓丝。fù yǐ sān nián bié,néng wú gǎn bìn sī。

介公枉赠有答

娄坚

山中逢挂锡,江介喜浮杯。shān zhōng féng guà xī,jiāng jiè xǐ fú bēi。
面复十年皱,心应一寸灰。miàn fù shí nián zhòu,xīn yīng yī cùn huī。
忘言通《老》、《易》,结契托宗雷。wàng yán tōng lǎo yì,jié qì tuō zōng léi。
别去黄梅雨,期余熟后来。bié qù huáng méi yǔ,qī yú shú hòu lái。

思归

娄坚

家居不事事,暂客已思归。jiā jū bù shì shì,zàn kè yǐ sī guī。
稚子能无恋,芳兰每易腓。zhì zi néng wú liàn,fāng lán měi yì féi。
累心应未尽,于道或无违。lèi xīn yīng wèi jǐn,yú dào huò wú wéi。
乐此终吾世,人生亦自稀。lè cǐ zhōng wú shì,rén shēng yì zì xī。

伴老

娄坚

岂谓平生意,才消一领衫。qǐ wèi píng shēng yì,cái xiāo yī lǐng shān。
道心长自照,世味总无馋。dào xīn zhǎng zì zhào,shì wèi zǒng wú chán。
省己中何竞,逢人口欲缄。shěng jǐ zhōng hé jìng,féng rén kǒu yù jiān。
唯应方丈室,伴老独经函。wéi yīng fāng zhàng shì,bàn lǎo dú jīng hán。

答葛实甫

娄坚

雨雪度春分,垆香寂自焚。yǔ xuě dù chūn fēn,lú xiāng jì zì fén。
冲泥来好客,促膝把新文。chōng ní lái hǎo kè,cù xī bǎ xīn wén。
霜橘留余绿,晴湖蹴钿纹。shuāng jú liú yú lǜ,qíng hú cù diàn wén。
清音个中得,但许解人闻。qīng yīn gè zhōng dé,dàn xǔ jiě rén wén。

课子二首

娄坚

镜里颜添老,尘中虑渐轻。jìng lǐ yán tiān lǎo,chén zhōng lǜ jiàn qīng。
青袍宁再误,绿酒尚关情。qīng páo níng zài wù,lǜ jiǔ shàng guān qíng。
抱瓮慵朝汲,荷蓑难自耕。bào wèng yōng cháo jí,hé suō nán zì gēng。
诗书仍课子,吾计且儒生。shī shū réng kè zi,wú jì qiě rú shēng。

课子二首

娄坚

世已无如假,余犹颇识真。shì yǐ wú rú jiǎ,yú yóu pǒ shí zhēn。
最怜惟稚子,难使学时人。zuì lián wéi zhì zi,nán shǐ xué shí rén。
诵即先经传,文须蹈雅驯。sòng jí xiān jīng chuán,wén xū dǎo yǎ xùn。
纵令竽瑟误,为玉不为珉。zòng lìng yú sè wù,wèi yù bù wèi mín。

岁暮杂题示儿复闻十首

娄坚

最是台衡地,寻常莫浪跻。zuì shì tái héng dì,xún cháng mò làng jī。
安危堪借箸,献替始通闺。ān wēi kān jiè zhù,xiàn tì shǐ tōng guī。
欲遇能无巷,不言还有蹊。yù yù néng wú xiàng,bù yán hái yǒu qī。
一辞轻倒屣,谁复问云泥。yī cí qīng dào xǐ,shuí fù wèn yún ní。

岁暮杂题示儿复闻十首

娄坚

中台遣重臣,仗钺抚齐民。zhōng tái qiǎn zhòng chén,zhàng yuè fǔ qí mín。
东压沧波涨,西通楚塞轮。dōng yā cāng bō zhǎng,xī tōng chǔ sāi lún。
风清驱黯尽,泽普活枯匀。fēng qīng qū àn jǐn,zé pǔ huó kū yún。
不是寻常寄,威棱即抚循。bù shì xún cháng jì,wēi léng jí fǔ xún。

岁暮杂题示儿复闻十首

娄坚

从来骢马使,案牍不胜烦。cóng lái cōng mǎ shǐ,àn dú bù shèng fán。
今日闻清暇,移时对簋飧。jīn rì wén qīng xiá,yí shí duì guǐ sūn。
所由堪倚办,一览可平反。suǒ yóu kān yǐ bàn,yī lǎn kě píng fǎn。
却笑埋轮者,如何有戴盆。què xiào mái lún zhě,rú hé yǒu dài pén。

岁暮杂题示儿复闻十首

娄坚

昔犹援属国,今岂乏余皇。xī yóu yuán shǔ guó,jīn qǐ fá yú huáng。
势欲成恇怯,人谁与激昂。shì yù chéng kuāng qiè,rén shuí yǔ jī áng。
邑无经月备,岁夺累年穰。yì wú jīng yuè bèi,suì duó lèi nián ráng。
独可号风伯,东驱海若藏。dú kě hào fēng bó,dōng qū hǎi ruò cáng。

岁暮杂题示儿复闻十首

娄坚

徒传文屡变,未省学通经。tú chuán wén lǚ biàn,wèi shěng xué tōng jīng。
呈卷犹颜赤,持衡自眼青。chéng juǎn yóu yán chì,chí héng zì yǎn qīng。
雕龙矜健笔,振鹭误充庭。diāo lóng jīn jiàn bǐ,zhèn lù wù chōng tíng。
世道终何赖,难分楹与莛。shì dào zhōng hé lài,nán fēn yíng yǔ tíng。

岁暮杂题示儿复闻十首

娄坚

不觉催吾老,其如望尔成。bù jué cuī wú lǎo,qí rú wàng ěr chéng。
所嗟文愈敝,难据理为衡。suǒ jiē wén yù bì,nán jù lǐ wèi héng。
从此士流浊,转于世道轻。cóng cǐ shì liú zhuó,zhuǎn yú shì dào qīng。
等闲谁可仗,只是恋朝荣。děng xián shuí kě zhàng,zhǐ shì liàn cháo róng。

岁暮杂题示儿复闻十首

娄坚

俗学非吾愿,将为田父乎?sú xué fēi wú yuàn,jiāng wèi tián fù hū?
耕深长尽瘁,敛急更朘肤。gēng shēn zhǎng jǐn cuì,liǎn jí gèng zuī fū。
天远诚难问,人穷岂易苏。tiān yuǎn chéng nán wèn,rén qióng qǐ yì sū。
不知濒海邑,得保室庐无?bù zhī bīn hǎi yì,dé bǎo shì lú wú?

过孟阳有怀叔达

娄坚

莫思腾踏叹蹉跎,达者相逢且啸歌。mò sī téng tà tàn cuō tuó,dá zhě xiāng féng qiě xiào gē。
高论总于流俗迕,深情自向友朋多。gāo lùn zǒng yú liú sú wù,shēn qíng zì xiàng yǒu péng duō。
酒才中圣无劳劝,笔到颠狂有少讹。jiǔ cái zhōng shèng wú láo quàn,bǐ dào diān kuáng yǒu shǎo é。
忽忆灌畦随老圃,此生机事合消磨。hū yì guàn qí suí lǎo pǔ,cǐ shēng jī shì hé xiāo mó。
40123