古诗词

秋夜

唐顺之

卷帷望秋月,月皎心亦清。juǎn wéi wàng qiū yuè,yuè jiǎo xīn yì qīng。
床下寒虫响,庭前落叶盈。chuáng xià hán chóng xiǎng,tíng qián luò yè yíng。
汉阴鲜机械,河上多道情。hàn yīn xiān jī xiè,hé shàng duō dào qíng。
一适万事毕,栖栖何所营。yī shì wàn shì bì,qī qī hé suǒ yíng。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

庆寿寺斋宿

唐顺之

独坐花宫月,疏钟报晓晴。dú zuò huā gōng yuè,shū zhōng bào xiǎo qíng。
地超三象外,人觉万缘清。dì chāo sān xiàng wài,rén jué wàn yuán qīng。
茹素分僧饭,观空入化城。rú sù fēn sēng fàn,guān kōng rù huà chéng。
真诠今已悟,宁畏毒龙惊。zhēn quán jīn yǐ wù,níng wèi dú lóng jīng。

寓城西寺中杂言五首

唐顺之

金马违朝谒,云林久卧疴。jīn mǎ wéi cháo yè,yún lín jiǔ wò kē。
阶寒鸣蟪蝈,庭古荫藤萝。jiē hán míng huì guō,tíng gǔ yīn téng luó。
束带知围减,观书厌帙多。shù dài zhī wéi jiǎn,guān shū yàn zhì duō。
无人来问疾,独坐似维摩。wú rén lái wèn jí,dú zuò shì wéi mó。

寓城西寺中杂言五首

唐顺之

少年好疏懒,遂与性相安。shǎo nián hǎo shū lǎn,suì yǔ xìng xiāng ān。
经月常忘沐,逢人或不冠。jīng yuè cháng wàng mù,féng rén huò bù guān。
鼎里金将化,囊中玉可餐。dǐng lǐ jīn jiāng huà,náng zhōng yù kě cān。
解言脱屣易,岂惮拂衣难。jiě yán tuō xǐ yì,qǐ dàn fú yī nán。

寓城西寺中杂言五首

唐顺之

缁尘坐自染,白社偶相寻。zī chén zuò zì rǎn,bái shè ǒu xiāng xún。
俗子惭玄度,名僧即道林。sú zi cán xuán dù,míng sēng jí dào lín。
三生空有偈,五蕴本无心。sān shēng kōng yǒu jì,wǔ yùn běn wú xīn。
说法何须难,忘言悟已深。shuō fǎ hé xū nán,wàng yán wù yǐ shēn。

寓城西寺中杂言五首

唐顺之

谁言龙藏远,亦在凤城旁。shuí yán lóng cáng yuǎn,yì zài fèng chéng páng。
塔涌金银界,筵开功德场。tǎ yǒng jīn yín jiè,yán kāi gōng dé chǎng。
常明瞻慧月,利涉藉慈航。cháng míng zhān huì yuè,lì shè jí cí háng。
沉痼还能遣,斋心奉药王。chén gù hái néng qiǎn,zhāi xīn fèng yào wáng。

寓城西寺中杂言五首

唐顺之

秋来不觉早,落叶忽已繁。qiū lái bù jué zǎo,luò yè hū yǐ fán。
物化每相代,吾生尚何存。wù huà měi xiāng dài,wú shēng shàng hé cún。
微材同樗栎,僻地当丘园。wēi cái tóng chū lì,pì dì dāng qiū yuán。
窃慕东方子,一官堪避諠。qiè mù dōng fāng zi,yī guān kān bì xuān。

同孟中丞游龙泉寺二首

唐顺之

山深人不到,仙侣暂相从。shān shēn rén bù dào,xiān lǚ zàn xiāng cóng。
金马联骢马,晴峰映雨峰。jīn mǎ lián cōng mǎ,qíng fēng yìng yǔ fēng。
竹屿今栖凤,花潭旧伏龙。zhú yǔ jīn qī fèng,huā tán jiù fú lóng。
方欣窥妙偈,遽拟谢尘踪。fāng xīn kuī miào jì,jù nǐ xiè chén zōng。

同孟中丞游龙泉寺二首

唐顺之

宝地风尘绝,琳宫日月偏。bǎo dì fēng chén jué,lín gōng rì yuè piān。
雁来还绕塔,龙去尚留泉。yàn lái hái rào tǎ,lóng qù shàng liú quán。
户里天花落,空中梵乐传。hù lǐ tiān huā luò,kōng zhōng fàn lè chuán。
远师休禁酒,客醉欲逃禅。yuǎn shī xiū jìn jiǔ,kè zuì yù táo chán。

禁中遇雨

唐顺之

紫阁肃阴阴,重门寒意深。zǐ gé sù yīn yīn,zhòng mén hán yì shēn。
忽看百里雾,来作九秋霖。hū kàn bǎi lǐ wù,lái zuò jiǔ qiū lín。
洒道先清跸,沾花度禁林。sǎ dào xiān qīng bì,zhān huā dù jìn lín。
楯郎方夹陛,雨立湿衣簪。dùn láng fāng jiā bì,yǔ lì shī yī zān。

夜霁

唐顺之

秋月澄初霁,退公方掩闺。qiū yuè chéng chū jì,tuì gōng fāng yǎn guī。
稍闻金柝动,坐望玉绳低。shāo wén jīn tuò dòng,zuò wàng yù shéng dī。
巢鸟喧余湿,庭花落故畦。cháo niǎo xuān yú shī,tíng huā luò gù qí。
羁人惊候变,灯下理寒绨。jī rén jīng hòu biàn,dēng xià lǐ hán tí。

十五夜旅怀

唐顺之

暂缀明光草,言从洛下游。zàn zhuì míng guāng cǎo,yán cóng luò xià yóu。
尘沙两河夕,风雨二陵秋。chén shā liǎng hé xī,fēng yǔ èr líng qiū。
镜有潘郎鬓,囊无季子裘。jìng yǒu pān láng bìn,náng wú jì zi qiú。
更堪三五夜,独自下西楼。gèng kān sān wǔ yè,dú zì xià xī lóu。

望太行

唐顺之

北望太行山,嵚岑霄汉间。běi wàng tài xíng shān,qīn cén xiāo hàn jiān。
倚天开迭障,画地作重关。yǐ tiān kāi dié zhàng,huà dì zuò zhòng guān。
车向羊肠转,人从鸟道还。chē xiàng yáng cháng zhuǎn,rén cóng niǎo dào hái。
一为苦寒曲,泪下摧心颜。yī wèi kǔ hán qū,lèi xià cuī xīn yán。

山行即事

唐顺之

息马袋丛薄,褰裳涉浅沙。xī mǎ dài cóng báo,qiān shang shè qiǎn shā。
桃源无俗辙,云谷有人家。táo yuán wú sú zhé,yún gǔ yǒu rén jiā。
冻壑含朝雨,晴峰聚晚霞。dòng hè hán cháo yǔ,qíng fēng jù wǎn xiá。
相期白社里,共听演三车。xiāng qī bái shè lǐ,gòng tīng yǎn sān chē。

泛黄河

唐顺之

曾闻星宿海,上与月波连。céng wén xīng sù hǎi,shàng yǔ yuè bō lián。
西走昆仑坼,东流碣石湮。xī zǒu kūn lún chè,dōng liú jié shí yān。
鱼疑入舟跃,马似负图传。yú yí rù zhōu yuè,mǎ shì fù tú chuán。
今日临秋水,望洋私自怜。jīn rì lín qiū shuǐ,wàng yáng sī zì lián。

息中山亭子

唐顺之

日日尘沙里,深愁行路难。rì rì chén shā lǐ,shēn chóu xíng lù nán。
孤亭自超旷,过客暂盘桓。gū tíng zì chāo kuàng,guò kè zàn pán huán。
霜重飘梧叶,云轻度石栏。shuāng zhòng piāo wú yè,yún qīng dù shí lán。
不能千日醉,幸托一枝安。bù néng qiān rì zuì,xìng tuō yī zhī ān。
4591234567»