古诗词

秋夜

唐顺之

卷帷望秋月,月皎心亦清。juǎn wéi wàng qiū yuè,yuè jiǎo xīn yì qīng。
床下寒虫响,庭前落叶盈。chuáng xià hán chóng xiǎng,tíng qián luò yè yíng。
汉阴鲜机械,河上多道情。hàn yīn xiān jī xiè,hé shàng duō dào qíng。
一适万事毕,栖栖何所营。yī shì wàn shì bì,qī qī hé suǒ yíng。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

答周约庵中丞九日栾城道中见赠

唐顺之

月卿仗节行燕甸,星使乘槎向洛阳。yuè qīng zhàng jié xíng yàn diān,xīng shǐ chéng chá xiàng luò yáng。
倾盖偶从黄菊候,开轩共醉紫萸觞。qīng gài ǒu cóng huáng jú hòu,kāi xuān gòng zuì zǐ yú shāng。
楼台塞接风云变,岩谷迎寒草树荒。lóu tái sāi jiē fēng yún biàn,yán gǔ yíng hán cǎo shù huāng。
戏马新词重康乐,疏才何以答揄扬。xì mǎ xīn cí zhòng kāng lè,shū cái hé yǐ dá yú yáng。

送施贡士子羽南行

唐顺之

何用相逢歌莫疑,感君落魄不胜悲。hé yòng xiāng féng gē mò yí,gǎn jūn luò pò bù shèng bēi。
长鸣自许骅骝并,高志宁求燕雀知。zhǎng míng zì xǔ huá liú bìng,gāo zhì níng qiú yàn què zhī。
巳道群公能倒屣,也应天子幸同时。sì dào qún gōng néng dào xǐ,yě yīng tiān zi xìng tóng shí。
金陵楼阁秋云里,肃肃遥瞻鸿渐仪。jīn líng lóu gé qiū yún lǐ,sù sù yáo zhān hóng jiàn yí。

送人上陵作

唐顺之

玉园霜露向秋澄,节序初临祀事兴。yù yuán shuāng lù xiàng qiū chéng,jié xù chū lín sì shì xīng。
恭将圭壁朝群帝,遥奉馨香荐五陵。gōng jiāng guī bì cháo qún dì,yáo fèng xīn xiāng jiàn wǔ líng。
祠坛眇眇神光下,路寝荧荧燎火升。cí tán miǎo miǎo shén guāng xià,lù qǐn yíng yíng liáo huǒ shēng。
宣室于今敦孝感,还归早慰圣情凝。xuān shì yú jīn dūn xiào gǎn,hái guī zǎo wèi shèng qíng níng。

览任少海吏部庆都留题怅然怀人因次其韵

唐顺之

帝京冠盖同游日,曾忝声名李杜齐。dì jīng guān gài tóng yóu rì,céng tiǎn shēng míng lǐ dù qí。
碧树不堪思远道,栾毫何意睹新题。bì shù bù kān sī yuǎn dào,luán háo hé yì dǔ xīn tí。
书传剑阁鸿犹阻,月满燕关鹊未栖。shū chuán jiàn gé hóng yóu zǔ,yuè mǎn yàn guān què wèi qī。
尊酒论文那更得,暮云回首雪峰西。zūn jiǔ lùn wén nà gèng dé,mù yún huí shǒu xuě fēng xī。

赠袁御医芳洲

唐顺之

家本东南海上村,翻因避世向金门。jiā běn dōng nán hǎi shàng cūn,fān yīn bì shì xiàng jīn mén。
熊经自信窥真诀,鸿宝还将献至尊。xióng jīng zì xìn kuī zhēn jué,hóng bǎo hái jiāng xiàn zhì zūn。
鸣佩偶随供奉侣,下帘长对道家言。míng pèi ǒu suí gōng fèng lǚ,xià lián zhǎng duì dào jiā yán。
山人不厌少生事,种橘年来满故园。shān rén bù yàn shǎo shēng shì,zhǒng jú nián lái mǎn gù yuán。

张相公寿诗

唐顺之

帷中运策九州清,共说留侯在汉京。wéi zhōng yùn cè jiǔ zhōu qīng,gòng shuō liú hóu zài hàn jīng。
赐第近连平乐观,入朝新给羽林兵。cì dì jìn lián píng lè guān,rù cháo xīn gěi yǔ lín bīng。
儒生东阁承颜色,酋长西蕃识姓名。rú shēng dōng gé chéng yán sè,qiú zhǎng xī fān shí xìng míng。
却望上台多气象,年年长傍紫宸明。què wàng shàng tái duō qì xiàng,nián nián zhǎng bàng zǐ chén míng。

赵州怀古

唐顺之

千秋霸业消沉尽,风俗犹传赵武灵。qiān qiū bà yè xiāo chén jǐn,fēng sú yóu chuán zhào wǔ líng。
市上美人挥锦瑟,场中侠客舞青萍。shì shàng měi rén huī jǐn sè,chǎng zhōng xiá kè wǔ qīng píng。
雁门北去通沙碛,鸟道西来入井陉。yàn mén běi qù tōng shā qì,niǎo dào xī lái rù jǐng xíng。
欲向平原访公子,萧萧宾馆户长扃。yù xiàng píng yuán fǎng gōng zi,xiāo xiāo bīn guǎn hù zhǎng jiōng。

吕翁祠堂

唐顺之

吕翁祠堂漳水曲,高秋爽气何氤氲。lǚ wēng cí táng zhāng shuǐ qū,gāo qiū shuǎng qì hé yīn yūn。
松间隐隐鸣仙乐,檐际时时驻彩云。sōng jiān yǐn yǐn míng xiān lè,yán jì shí shí zhù cǎi yún。
浮生一梦谁能度,羽客千年不可群。fú shēng yī mèng shuí néng dù,yǔ kè qiān nián bù kě qún。
未须白首牵朱绂,欲向丹丘访赤文。wèi xū bái shǒu qiān zhū fú,yù xiàng dān qiū fǎng chì wén。

题刘蕡祠

唐顺之

岁暮江山摇落时,客来下马入荒祠。suì mù jiāng shān yáo luò shí,kè lái xià mǎ rù huāng cí。
独伤往事甚流涕,欲问遗墟不可知。dú shāng wǎng shì shén liú tì,yù wèn yí xū bù kě zhī。
壁玉无因终易弃,龙鳞有逆竟难披。bì yù wú yīn zhōng yì qì,lóng lín yǒu nì jìng nán pī。
今日登科还我辈,对君颜厚更何辞。jīn rì dēng kē hái wǒ bèi,duì jūn yán hòu gèng hé cí。

朱仙镇观岳将军庙

唐顺之

丹青画壁闪旌旗,想象勤王转战时。dān qīng huà bì shǎn jīng qí,xiǎng xiàng qín wáng zhuǎn zhàn shí。
黄屋未归南狩驾,金牌已罢北征师。huáng wū wèi guī nán shòu jià,jīn pái yǐ bà běi zhēng shī。
平芜漠漠前朝隔,旷野阴阴暮鸟悲。píng wú mò mò qián cháo gé,kuàng yě yīn yīn mù niǎo bēi。
惟有西湖原上树,春来犹发向南枝。wéi yǒu xī hú yuán shàng shù,chūn lái yóu fā xiàng nán zhī。

咏夹竹桃

唐顺之

桃竹旧传生碧海,竹桃今见映朱栏。táo zhú jiù chuán shēng bì hǎi,zhú táo jīn jiàn yìng zhū lán。
春至芬香能共远,秋来花叶不同残。chūn zhì fēn xiāng néng gòng yuǎn,qiū lái huā yè bù tóng cán。
疏英灼灼分丛发,密蕊菲菲对节攒。shū yīng zhuó zhuó fēn cóng fā,mì ruǐ fēi fēi duì jié zǎn。
不信千年将结子,错疑竹实待栖鸾。bù xìn qiān nián jiāng jié zi,cuò yí zhú shí dài qī luán。

和咏雾中榴花

唐顺之

仙曹飞雾晓氤氲,几树珍花望不分。xiān cáo fēi wù xiǎo yīn yūn,jǐ shù zhēn huā wàng bù fēn。
纤萼蒙茸俱袭锦,高枝撩乱稍披云。xiān è méng rōng jù xí jǐn,gāo zhī liāo luàn shāo pī yún。
初疑叶上缁尘染,转觉丛中淑气熏。chū yí yè shàng zī chén rǎn,zhuǎn jué cóng zhōng shū qì xūn。
为问江头歌绛采,何如玄女裛清芬。wèi wèn jiāng tóu gē jiàng cǎi,hé rú xuán nǚ yì qīng fēn。

和陈编修约之禁中雪诗二首

唐顺之

建章今旦满清辉,朔雪缤纷应候飞。jiàn zhāng jīn dàn mǎn qīng huī,shuò xuě bīn fēn yīng hòu fēi。
忽飘九陌从风散,渐积千门待日晞。hū piāo jiǔ mò cóng fēng sàn,jiàn jī qiān mén dài rì xī。
素影偏摇宫女扇,轻花欲上侍中衣。sù yǐng piān yáo gōng nǚ shàn,qīng huā yù shàng shì zhōng yī。
最是相如能献赋,沾恩新向菟园归。zuì shì xiāng rú néng xiàn fù,zhān ēn xīn xiàng tú yuán guī。

和陈编修约之禁中雪诗二首

唐顺之

霭霭同云覆帝畿,银宫玉宇特相宜。ǎi ǎi tóng yún fù dì jī,yín gōng yù yǔ tè xiāng yí。
飞花遍入披香苑,积絮微消太液池。fēi huā biàn rù pī xiāng yuàn,jī xù wēi xiāo tài yè chí。
三署晓光凝剑佩,九门寒色映旌旗。sān shǔ xiǎo guāng níng jiàn pèi,jiǔ mén hán sè yìng jīng qí。
亦知圣主挥天藻,不羡周家黄竹词。yì zhī shèng zhǔ huī tiān zǎo,bù xiàn zhōu jiā huáng zhú cí。

九月晦日钧州公馆见菊

唐顺之

天涯已逼三冬候,客舍仍开九日花。tiān yá yǐ bī sān dōng hòu,kè shě réng kāi jiǔ rì huā。
无那繁香经雨歇,独看疏蕊向风斜。wú nà fán xiāng jīng yǔ xiē,dú kàn shū ruǐ xiàng fēng xié。
餐英实有骚人兴,送酒虚疑陶令家。cān yīng shí yǒu sāo rén xīng,sòng jiǔ xū yí táo lìng jiā。
想象故园摇落尽,倍令游子惜年华。xiǎng xiàng gù yuán yáo luò jǐn,bèi lìng yóu zi xī nián huá。