古诗词

法慕庵六十暟之父

唐顺之

家世法真余,清名人不如。jiā shì fǎ zhēn yú,qīng míng rén bù rú。
高年推亥字,大隐寄廛居。gāo nián tuī hài zì,dà yǐn jì chán jū。
逸客闲相过,机心老更疏。yì kè xián xiāng guò,jī xīn lǎo gèng shū。
多君能教子,余庆在诗书。duō jūn néng jiào zi,yú qìng zài shī shū。
唐顺之

唐顺之

唐顺之(公元1507~1560)字应德,一字义修,号荆川。汉族,武进(今属江苏常州)人。明代儒学大师、军事家、散文家,抗倭英雄。 正德二年十月初五出生在常州(武进)城内青果巷易书堂官宦之家。  嘉靖八年(1529)会试第一,官翰林编修,后调兵部主事。当时倭寇屡犯沿海,唐顺之以兵部郎中督师浙江,曾亲率兵船于崇明破倭寇于海上。升右佥都御史,巡抚凤阳,1560年四月丙申(初一)日(4月25日)至通州(今南通)去世。崇祯时追谥襄文。学者称“荆川先生“。 唐顺之的作品>>

猜您喜欢

登屠翰林仍台作二首

唐顺之

太史仙台多胜概,正临携李古城东。tài shǐ xiān tái duō shèng gài,zhèng lín xié lǐ gǔ chéng dōng。
五色云生知海近,四围山远觉天空。wǔ sè yún shēng zhī hǎi jìn,sì wéi shān yuǎn jué tiān kōng。
闲居作赋青春后,几岁鸣弦明月中。xián jū zuò fù qīng chūn hòu,jǐ suì míng xián míng yuè zhōng。
不是掖垣同宦侣,闭关那许得相逢。bù shì yē yuán tóng huàn lǚ,bì guān nà xǔ dé xiāng féng。

登屠翰林仍台作二首

唐顺之

一上高台兴不孤,望中总总入虚无。yī shàng gāo tái xīng bù gū,wàng zhōng zǒng zǒng rù xū wú。
烟霏春变阴晴气,草树天输海岳图。yān fēi chūn biàn yīn qíng qì,cǎo shù tiān shū hǎi yuè tú。
对酒笑将花是伴,销忧谁问土非吾。duì jiǔ xiào jiāng huā shì bàn,xiāo yōu shuí wèn tǔ fēi wú。
知君苦厌卧此地,能令肺病苏时屠。zhī jūn kǔ yàn wò cǐ dì,néng lìng fèi bìng sū shí tú。

金泽寺中寄松江友人

唐顺之

澄湖昨夜雨初霁,骤觉春衫寒意多。chéng hú zuó yè yǔ chū jì,zhòu jué chūn shān hán yì duō。
远浦草青送归雁,夕阳潮上生微波。yuǎn pǔ cǎo qīng sòng guī yàn,xī yáng cháo shàng shēng wēi bō。
戏窥佛偈翻金字,静卧岩扉掩绿萝。xì kuī fú jì fān jīn zì,jìng wò yán fēi yǎn lǜ luó。
伊人只在蒹葭外,独对清尊柰尔何。yī rén zhǐ zài jiān jiā wài,dú duì qīng zūn nài ěr hé。

至常熟陈中丞白训导邀登福山看海二首

唐顺之

春早湖山雨半晴,有客邀我观沧瀛。chūn zǎo hú shān yǔ bàn qíng,yǒu kè yāo wǒ guān cāng yíng。
泽国冥冥蒸海气,石滩浅浅斗江声。zé guó míng míng zhēng hǎi qì,shí tān qiǎn qiǎn dòu jiāng shēng。
日月回旋一岛小,金银色相十洲明。rì yuè huí xuán yī dǎo xiǎo,jīn yín sè xiāng shí zhōu míng。
微风向夕送清响,应是仙人吹玉笙。wēi fēng xiàng xī sòng qīng xiǎng,yīng shì xiān rén chuī yù shēng。

至常熟陈中丞白训导邀登福山看海二首

唐顺之

久缘迫陕悲时俗,海峤春临思若何。jiǔ yuán pò shǎn bēi shí sú,hǎi jiào chūn lín sī ruò hé。
地涌龙蛇争起陆,天投星斗横翻波。dì yǒng lóng shé zhēng qǐ lù,tiān tóu xīng dòu héng fān bō。
封疆坐觉华夷并,气候常看雾雨多。fēng jiāng zuò jué huá yí bìng,qì hòu cháng kàn wù yǔ duō。
才谢枚生能作赋,观潮恰对曲江阿。cái xiè méi shēng néng zuò fù,guān cháo qià duì qū jiāng ā。

松江金泽寺四首

唐顺之

东南巨浸五湖深,古寺维舟正夕阴。dōng nán jù jìn wǔ hú shēn,gǔ sì wéi zhōu zhèng xī yīn。
客到山僧罢清磬,雀諠晴日下高林。kè dào shān sēng bà qīng qìng,què xuān qíng rì xià gāo lín。
夹洲烟火三家市,满目蒹葭万里心。jiā zhōu yān huǒ sān jiā shì,mǎn mù jiān jiā wàn lǐ xīn。
徙倚不知余兴尽,月明还拟听龙吟。xǐ yǐ bù zhī yú xīng jǐn,yuè míng hái nǐ tīng lóng yín。

松江金泽寺四首

唐顺之

三江抱处势如环,野客探奇住不还。sān jiāng bào chù shì rú huán,yě kè tàn qí zhù bù hái。
一望楼台疑海上,稍闻鸡犬觉人间。yī wàng lóu tái yí hǎi shàng,shāo wén jī quǎn jué rén jiān。
幸无渔父知名姓,且与山僧共闭关。xìng wú yú fù zhī míng xìng,qiě yǔ shān sēng gòng bì guān。
自笑归来张季子,春时莼叶未堪攀。zì xiào guī lái zhāng jì zi,chūn shí chún yè wèi kān pān。

松江金泽寺四首

唐顺之

何年此地开金刹,宋代流传直到今。hé nián cǐ dì kāi jīn shā,sòng dài liú chuán zhí dào jīn。
听法石将山竹幻,护经龙与水增深。tīng fǎ shí jiāng shān zhú huàn,hù jīng lóng yǔ shuǐ zēng shēn。
炉烟袅袅知尘性,柏树青青见佛心。lú yān niǎo niǎo zhī chén xìng,bǎi shù qīng qīng jiàn fú xīn。
可是攀缘浑未尽,天花犹自惹衣襟。kě shì pān yuán hún wèi jǐn,tiān huā yóu zì rě yī jīn。

松江金泽寺四首

唐顺之

水国余寒芳草稀,偶随烟艇问山扉。shuǐ guó yú hán fāng cǎo xī,ǒu suí yān tǐng wèn shān fēi。
窗中怪石如人立,天际孤帆伴鸟飞。chuāng zhōng guài shí rú rén lì,tiān jì gū fān bàn niǎo fēi。
高斋尽日逢僧语,短褐经春换客衣。gāo zhāi jǐn rì féng sēng yǔ,duǎn hè jīng chūn huàn kè yī。
吴江亦是垂纶地,笑指星文愧少微。wú jiāng yì shì chuí lún dì,xiào zhǐ xīng wén kuì shǎo wēi。

天宁寺尘外楼四首

唐顺之

瞰郭楼台谁共登,偶携仙客对山僧。kàn guō lóu tái shuí gòng dēng,ǒu xié xiān kè duì shān sēng。
林烟渺渺人家尽,阶日微微花气蒸。lín yān miǎo miǎo rén jiā jǐn,jiē rì wēi wēi huā qì zhēng。
浮世闲看飞鸟过,机心不遣白猿腾。fú shì xián kàn fēi niǎo guò,jī xīn bù qiǎn bái yuán téng。
平生自笑支离甚,散发行歌此又曾。píng shēng zì xiào zhī lí shén,sàn fā xíng gē cǐ yòu céng。

天宁寺尘外楼四首

唐顺之

名山不用远攀登,暂借绳床我亦僧。míng shān bù yòng yuǎn pān dēng,zàn jiè shéng chuáng wǒ yì sēng。
几树鸣禽助禅寂,一丛修竹散炎蒸。jǐ shù míng qín zhù chán jì,yī cóng xiū zhú sàn yán zhēng。
捻花不尽心传妙,对搭空将口说腾。niǎn huā bù jǐn xīn chuán miào,duì dā kōng jiāng kǒu shuō téng。
俯仰百年成滚滚,乾坤只眼更谁曾。fǔ yǎng bǎi nián chéng gǔn gǔn,qián kūn zhǐ yǎn gèng shuí céng。

天宁寺尘外楼四首

唐顺之

金门十载笑重登,归去仍依白社僧。jīn mén shí zài xiào zhòng dēng,guī qù réng yī bái shè sēng。
虚馆静听宵蚁战,远山时见夏云蒸。xū guǎn jìng tīng xiāo yǐ zhàn,yuǎn shān shí jiàn xià yún zhēng。
巳甘散栎终年计,耻逐冥鸿万里腾。sì gān sàn lì zhōng nián jì,chǐ zhú míng hóng wàn lǐ téng。
为问洛城冠盖侣,鬓毛销尽得闲曾。wèi wèn luò chéng guān gài lǚ,bìn máo xiāo jǐn dé xián céng。

天宁寺尘外楼四首

唐顺之

闲里香台尽日登,嘿然一笑又逢僧。xián lǐ xiāng tái jǐn rì dēng,hēi rán yī xiào yòu féng sēng。
衣裁野薜缁尘净,饭试山精石鼎蒸。yī cái yě bì zī chén jìng,fàn shì shān jīng shí dǐng zhēng。
大士西方谈实相,仙人东海说飞腾。dà shì xī fāng tán shí xiāng,xiān rén dōng hǎi shuō fēi téng。
人间多少亡羊路,一一行来也未曾。rén jiān duō shǎo wáng yáng lù,yī yī xíng lái yě wèi céng。

赠庵中老僧僧解相人术少尝游历江南晚归庵中

唐顺之

早从祝发事栖岩,为礼名师每向南。zǎo cóng zhù fā shì qī yán,wèi lǐ míng shī měi xiàng nán。
业净六根成慧眼,身无一物寄茆庵。yè jìng liù gēn chéng huì yǎn,shēn wú yī wù jì máo ān。
厨边引涧宁须汲,松下翻经几到龛。chú biān yǐn jiàn níng xū jí,sōng xià fān jīng jǐ dào kān。
若使焚香能证道,前身应说是香严。ruò shǐ fén xiāng néng zhèng dào,qián shēn yīng shuō shì xiāng yán。

题湖上废寺二首

唐顺之

禅宫旧枕清湖曲,与客寻幽试共登。chán gōng jiù zhěn qīng hú qū,yǔ kè xún yōu shì gòng dēng。
独树春深初着蕊,空山行遍不逢僧。dú shù chūn shēn chū zhe ruǐ,kōng shān xíng biàn bù féng sēng。
台荒曾与施乌食,城化徒闻驻鹿乘。tái huāng céng yǔ shī wū shí,chéng huà tú wén zhù lù chéng。
惟有松房明月影,夫年长似为然灯。wéi yǒu sōng fáng míng yuè yǐng,fū nián zhǎng shì wèi rán dēng。