古诗词

咏贫士七首

陶渊明

【其一】
万族各有托,孤云独无依。wàn zú gè yǒu tuō,gū yún dú wú yī。
暧暧空中灭,何时见馀晖。ài ài kōng zhōng miè,hé shí jiàn yú huī。
朝霞开宿雾,众鸟相与飞。cháo xiá kāi sù wù,zhòng niǎo xiāng yǔ fēi。
迟迟出林翮,未夕复来归。chí chí chū lín hé,wèi xī fù lái guī。
量力守故辙,岂不寒与饥?liàng lì shǒu gù zhé,qǐ bù hán yǔ jī?
知音苟不存,已矣何所悲。zhī yīn gǒu bù cún,yǐ yǐ hé suǒ bēi。
【其二】
凄厉岁云暮,拥褐曝前轩。qī lì suì yún mù,yōng hè pù qián xuān。
南圃无遗秀,枯条盈北园。nán pǔ wú yí xiù,kū tiáo yíng běi yuán。
倾壶绝馀沥,窥灶不见烟。qīng hú jué yú lì,kuī zào bù jiàn yān。
诗书塞座外,日昃不遑研。shī shū sāi zuò wài,rì zè bù huáng yán。
闲居非陈厄,窃有愠见言。xián jū fēi chén è,qiè yǒu yùn jiàn yán。
何以慰吾怀,赖古多此贤。hé yǐ wèi wú huái,lài gǔ duō cǐ xián。
【其三】
荣叟老带索,欣然方弹琴。róng sǒu lǎo dài suǒ,xīn rán fāng dàn qín。
原生纳决履,清歌畅商音。yuán shēng nà jué lǚ,qīng gē chàng shāng yīn。
重华去我久,贫士世相寻。zhòng huá qù wǒ jiǔ,pín shì shì xiāng xún。
弊襟不掩肘,藜羹常乏斟。bì jīn bù yǎn zhǒu,lí gēng cháng fá zhēn。
岂忘袭轻裘,苟得非所钦。qǐ wàng xí qīng qiú,gǒu dé fēi suǒ qīn。
赐也徒能辨,乃不见吾心。cì yě tú néng biàn,nǎi bù jiàn wú xīn。
【其四】
安贫守贱者,自古有黔娄。ān pín shǒu jiàn zhě,zì gǔ yǒu qián lóu。
好爵吾不荣,厚馈吾不酬。hǎo jué wú bù róng,hòu kuì wú bù chóu。
一旦寿命尽,弊服仍不周。yī dàn shòu mìng jǐn,bì fú réng bù zhōu。
岂不知其极,非道故无忧。qǐ bù zhī qí jí,fēi dào gù wú yōu。
从来将千载,未复见斯俦。cóng lái jiāng qiān zài,wèi fù jiàn sī chóu。
朝与仁义生,夕死复何求。cháo yǔ rén yì shēng,xī sǐ fù hé qiú。
【其五】
袁安困积雪,邈然不可干。yuán ān kùn jī xuě,miǎo rán bù kě gàn。
阮公见钱入,即日弃其官。ruǎn gōng jiàn qián rù,jí rì qì qí guān。
刍槁有常温,采莒足朝飡。chú gǎo yǒu cháng wēn,cǎi jǔ zú cháo cān。
岂不实辛苦,所惧非饥寒。qǐ bù shí xīn kǔ,suǒ jù fēi jī hán。
贫富常交战,道胜无戚颜。pín fù cháng jiāo zhàn,dào shèng wú qī yán。
至德冠邦闾,清节映西关。zhì dé guān bāng lǘ,qīng jié yìng xī guān。
【其六】
仲蔚爱穷居,绕宅生蒿蓬。zhòng wèi ài qióng jū,rào zhái shēng hāo péng。
翳然绝交游,赋诗颇能工;yì rán jué jiāo yóu,fù shī pǒ néng gōng;
举世无知者,止有一刘龚。jǔ shì wú zhī zhě,zhǐ yǒu yī liú gōng。
此士胡独然?实由罕所同;cǐ shì hú dú rán?shí yóu hǎn suǒ tóng;
介焉安其业,所乐非穷通。jiè yān ān qí yè,suǒ lè fēi qióng tōng。
人事固以拙,聊得长相从。rén shì gù yǐ zhuō,liáo dé zhǎng xiāng cóng。
【其七】
昔在黄子廉,弹冠佐名州。xī zài huáng zi lián,dàn guān zuǒ míng zhōu。
一朝辞吏归,清贫略难俦。yī cháo cí lì guī,qīng pín lüè nán chóu。
年饥感仁妻,泣涕向我流。nián jī gǎn rén qī,qì tì xiàng wǒ liú。
丈夫虽有志,固为儿女忧。zhàng fū suī yǒu zhì,gù wèi ér nǚ yōu。
惠孙一晤叹,腆赠竟莫酬。huì sūn yī wù tàn,tiǎn zèng jìng mò chóu。
谁云固穷难,邈哉此前修。shuí yún gù qióng nán,miǎo zāi cǐ qián xiū。
陶渊明

陶渊明

陶渊明(约365年—427年),字元亮,(又一说名潜,字渊明)号五柳先生,私谥“靖节”,东晋末期南朝宋初期诗人、文学家、辞赋家、散文家。汉族,东晋浔阳柴桑人(今江西九江)。曾做过几年小官,后辞官回家,从此隐居,田园生活是陶渊明诗的主要题材,相关作品有《饮酒》、《归园田居》、《桃花源记》、《五柳先生传》、《归去来兮辞》等。 陶渊明的作品>>

猜您喜欢

读山海经(其二)

陶渊明

玉台凌霞秀,王母怡妙颜。yù tái líng xiá xiù,wáng mǔ yí miào yán。
天地共俱生,不知几何年。tiān dì gòng jù shēng,bù zhī jǐ hé nián。
灵化无穷已,馆宇非一山。líng huà wú qióng yǐ,guǎn yǔ fēi yī shān。
高酣发新谣,宁效俗中言!gāo hān fā xīn yáo,níng xiào sú zhōng yán!

读山海经(其三)

陶渊明

迢迢槐江岭,是为玄圃丘。tiáo tiáo huái jiāng lǐng,shì wèi xuán pǔ qiū。
西南望昆墟,光气难与俦。xī nán wàng kūn xū,guāng qì nán yǔ chóu。
亭亭明玕照,洛洛清瑶流。tíng tíng míng gān zhào,luò luò qīng yáo liú。
恨不及周穆,托乘一来游。hèn bù jí zhōu mù,tuō chéng yī lái yóu。

读山海经(其四)

陶渊明

丹木生何许?乃在峚山阳。dān mù shēng hé xǔ?nǎi zài mì shān yáng。
黄花复朱实,食之寿命长。huáng huā fù zhū shí,shí zhī shòu mìng zhǎng。
白玉凝素液,瑾瑜发奇光。bái yù níng sù yè,jǐn yú fā qí guāng。
岂伊君子宝,见重我轩黄。qǐ yī jūn zi bǎo,jiàn zhòng wǒ xuān huáng。

读山海经(其五)

陶渊明

翩翩三青鸟,毛色奇可怜。piān piān sān qīng niǎo,máo sè qí kě lián。
朝为王母使,暮归三危山。cháo wèi wáng mǔ shǐ,mù guī sān wēi shān。
我欲因此鸟,具向王母言∶wǒ yù yīn cǐ niǎo,
在世无所须,惟酒与长年。zài shì wú suǒ xū,wéi jiǔ yǔ zhǎng nián。

读山海经(其六)

陶渊明

逍遥芜皋上,杳然望扶木。xiāo yáo wú gāo shàng,yǎo rán wàng fú mù。
洪柯百万寻,森散复旸谷。hóng kē bǎi wàn xún,sēn sàn fù yáng gǔ。
灵人侍丹池,朝朝为日浴。líng rén shì dān chí,cháo cháo wèi rì yù。
神景一登天,何幽不见烛。shén jǐng yī dēng tiān,hé yōu bù jiàn zhú。

读山海经(其七)

陶渊明

粲粲三珠树,寄生赤水阴。càn càn sān zhū shù,jì shēng chì shuǐ yīn。
亭亭凌风桂,八干共成林。tíng tíng líng fēng guì,bā gàn gòng chéng lín。
灵凤抚云舞,神鸾调玉音。líng fèng fǔ yún wǔ,shén luán diào yù yīn。
虽非世上宝,爰得王母心。suī fēi shì shàng bǎo,yuán dé wáng mǔ xīn。

读山海经(其八)

陶渊明

自古皆有没,何人得灵长?zì gǔ jiē yǒu méi,hé rén dé líng zhǎng?
不死复不老,万岁如平常。bù sǐ fù bù lǎo,wàn suì rú píng cháng。
赤泉给我饮,员丘足我粮。chì quán gěi wǒ yǐn,yuán qiū zú wǒ liáng。
方与三辰游,寿考岂渠央!fāng yǔ sān chén yóu,shòu kǎo qǐ qú yāng!

读山海经(其九)

陶渊明

夸父诞宏志,乃与日竞走。kuā fù dàn hóng zhì,nǎi yǔ rì jìng zǒu。
俱至虞渊下,似若无胜负。jù zhì yú yuān xià,shì ruò wú shèng fù。
神力既殊妙,倾河焉足有!shén lì jì shū miào,qīng hé yān zú yǒu!
馀迹寄邓林,功竟在身后。yú jì jì dèng lín,gōng jìng zài shēn hòu。

读山海经(其十一)

陶渊明

巨猾肆威暴,钦䲹违帝旨。jù huá sì wēi bào,qīn pí wéi dì zhǐ。
窫窳强能变,祖江遂独死。yà yǔ qiáng néng biàn,zǔ jiāng suì dú sǐ。
明明上天四,为恶不可履。míng míng shàng tiān sì,wèi è bù kě lǚ。
长枯固已剧,鵕鹗岂足恃!zhǎng kū gù yǐ jù,jùn è qǐ zú shì!

读山海经(其十二)

陶渊明

鸱鴸见城邑,其国有放士。chī zhū jiàn chéng yì,qí guó yǒu fàng shì。
念彼怀王世,当时数来止。niàn bǐ huái wáng shì,dāng shí shù lái zhǐ。
青丘有奇鸟,自言独见尔;qīng qiū yǒu qí niǎo,zì yán dú jiàn ěr;
本为迷者生,不以喻君子。běn wèi mí zhě shēng,bù yǐ yù jūn zi。

读山海经(其十三)

陶渊明

岩岩显朝市,帝者慎用才。yán yán xiǎn cháo shì,dì zhě shèn yòng cái。
何以废共鲧,重华为之来。hé yǐ fèi gòng gǔn,zhòng huá wèi zhī lái。
仲父献诚言,姜公乃见猜;zhòng fù xiàn chéng yán,jiāng gōng nǎi jiàn cāi;
临没告饥渴,当复何及哉!lín méi gào jī kě,dāng fù hé jí zāi!

和郭主簿二首(其一)

陶渊明

蔼蔼堂前林,中夏贮清阴。ǎi ǎi táng qián lín,zhōng xià zhù qīng yīn。
凯风因时来,回飙开我襟。kǎi fēng yīn shí lái,huí biāo kāi wǒ jīn。
息交游闲业,卧起弄书琴。xī jiāo yóu xián yè,wò qǐ nòng shū qín。
园蔬有余滋,旧谷犹储今。yuán shū yǒu yú zī,jiù gǔ yóu chǔ jīn。
营己良有极,过足非所钦。yíng jǐ liáng yǒu jí,guò zú fēi suǒ qīn。
舂秫作美酒,酒熟吾自斟,chōng shú zuò měi jiǔ,jiǔ shú wú zì zhēn,
弱子戏我侧,学语未成音。ruò zi xì wǒ cè,xué yǔ wèi chéng yīn。
此事真复乐,聊用忘华簪。cǐ shì zhēn fù lè,liáo yòng wàng huá zān。
遥遥望白云,怀古一何深。yáo yáo wàng bái yún,huái gǔ yī hé shēn。

和郭主簿二首(其二)

陶渊明

和泽周三春,清凉素秋节。hé zé zhōu sān chūn,qīng liáng sù qiū jié。
露凝无游氛,天高肃景澈。lù níng wú yóu fēn,tiān gāo sù jǐng chè。
陵岑耸逸峰,遥瞻皆奇绝。líng cén sǒng yì fēng,yáo zhān jiē qí jué。
芳菊开林耀,青松冠岩列。fāng jú kāi lín yào,qīng sōng guān yán liè。
怀此贞秀姿,卓为霜下杰。huái cǐ zhēn xiù zī,zhuó wèi shuāng xià jié。
衔觞念幽人,千载抚尔诀。xián shāng niàn yōu rén,qiān zài fǔ ěr jué。
检素不获展,厌厌竟良月。jiǎn sù bù huò zhǎn,yàn yàn jìng liáng yuè。

癸卯岁始春怀古田舍二首

陶渊明

【其一】
在昔闻南亩,当年竟未践。zài xī wén nán mǔ,dāng nián jìng wèi jiàn。
屡空既有人,春兴岂自免?lǚ kōng jì yǒu rén,chūn xīng qǐ zì miǎn?
夙晨装吾驾,启涂情已缅。sù chén zhuāng wú jià,qǐ tú qíng yǐ miǎn。
鸟哢欢新节,泠风送馀善。niǎo lòng huān xīn jié,líng fēng sòng yú shàn。
寒草被荒蹊,地为罕人远。hán cǎo bèi huāng qī,dì wèi hǎn rén yuǎn。
是以植杖翁,悠然不复返。shì yǐ zhí zhàng wēng,yōu rán bù fù fǎn。
即理愧通识,所保讵乃浅。jí lǐ kuì tōng shí,suǒ bǎo jù nǎi qiǎn。
【其二】
先师有遗训,忧道不忧贫。xiān shī yǒu yí xùn,yōu dào bù yōu pín。
瞻望邈难逮,转欲志长勤。zhān wàng miǎo nán dǎi,zhuǎn yù zhì zhǎng qín。
秉耒欢时务,解颜劝农人。bǐng lěi huān shí wù,jiě yán quàn nóng rén。
平畴交远风,良苗亦怀新。píng chóu jiāo yuǎn fēng,liáng miáo yì huái xīn。
虽未量岁功,既事多所欣。suī wèi liàng suì gōng,jì shì duō suǒ xīn。
耕种有时息,行者无问津。gēng zhǒng yǒu shí xī,xíng zhě wú wèn jīn。
日入相与归,壶浆劳近邻。rì rù xiāng yǔ guī,hú jiāng láo jìn lín。
长吟掩柴门,聊为陇亩民。zhǎng yín yǎn chái mén,liáo wèi lǒng mǔ mín。

九日闲居

陶渊明

世短意常多,斯人乐久生。shì duǎn yì cháng duō,sī rén lè jiǔ shēng。
日月依辰至,举俗爱其名。rì yuè yī chén zhì,jǔ sú ài qí míng。
露凄暄风息,气澈天象明。lù qī xuān fēng xī,qì chè tiān xiàng míng。
往燕无遗影,来雁有馀声。wǎng yàn wú yí yǐng,lái yàn yǒu yú shēng。
酒能祛百虑,菊为制颓龄。jiǔ néng qū bǎi lǜ,jú wèi zhì tuí líng。
如何蓬庐士,空视时运倾!rú hé péng lú shì,kōng shì shí yùn qīng!
尘爵耻虚罍,寒华徒自荣。chén jué chǐ xū léi,hán huá tú zì róng。
敛襟独闲谣,缅焉起深情。liǎn jīn dú xián yáo,miǎn yān qǐ shēn qíng。
栖迟固多娱,淹留岂无成?qī chí gù duō yú,yān liú qǐ wú chéng?
77123456