古诗词

楚辞·七谏·其一·初放

东方朔

平生于国兮,长于原壄。píng shēng yú guó xī,zhǎng yú yuán yě。
言语讷譅兮,又无彊辅。yán yǔ nè sè xī,yòu wú jiàng fǔ。
浅智褊能兮,闻见又寡。qiǎn zhì biǎn néng xī,wén jiàn yòu guǎ。
数言便事兮,见怨门下。shù yán biàn shì xī,jiàn yuàn mén xià。
王不察其长利兮,卒见弃乎原壄。wáng bù chá qí zhǎng lì xī,zú jiàn qì hū yuán yě。
伏念思过兮,无可改者。fú niàn sī guò xī,wú kě gǎi zhě。
群众成朋兮,上浸以惑。qún zhòng chéng péng xī,shàng jìn yǐ huò。
巧佞在前兮,贤者灭息。qiǎo nìng zài qián xī,xián zhě miè xī。
尧舜圣已没兮,孰为忠直?yáo shùn shèng yǐ méi xī,shú wèi zhōng zhí?
高山崔巍兮,水流汤汤。gāo shān cuī wēi xī,shuǐ liú tāng tāng。
死日将至兮,与麋鹿如坈。sǐ rì jiāng zhì xī,yǔ mí lù rú rǒng。
块兮鞠,当道宿。kuài xī jū,dāng dào sù。
举世皆然兮,余将谁告?jǔ shì jiē rán xī,yú jiāng shuí gào?
斥逐鸿鹄兮,近习鸱枭。chì zhú hóng gǔ xī,jìn xí chī xiāo。
斩伐橘柚兮,列树苦桃。zhǎn fá jú yòu xī,liè shù kǔ táo。
便娟之修竹兮,寄生乎江潭。biàn juān zhī xiū zhú xī,jì shēng hū jiāng tán。
上葳蕤而防露兮,下泠泠而来风。shàng wēi ruí ér fáng lù xī,xià líng líng ér lái fēng。
孰知其不合兮,若竹柏之异心。shú zhī qí bù hé xī,ruò zhú bǎi zhī yì xīn。
往者不可及兮,来者不可待。wǎng zhě bù kě jí xī,lái zhě bù kě dài。
悠悠苍天兮,莫我振理。yōu yōu cāng tiān xī,mò wǒ zhèn lǐ。
窃怨君之不寤兮,吾独死而后已。qiè yuàn jūn zhī bù wù xī,wú dú sǐ ér hòu yǐ。
东方朔

东方朔

东方朔(前154年-前93年),本姓张,字曼倩,平原厌次(今山东德州陵县神头镇)人,西汉著名词赋家,幽默风趣且才华横溢,在政治方面也颇具天赋,他曾言政治得失,陈农战强国之计,但汉武帝始终把他当俳优看待,不以重用。东方朔一生著述甚丰,后人汇为《东方太中集》。 东方朔的作品>>

猜您喜欢

东方朔

陆沉于俗。lù chén yú sú。
避世金马门。bì shì jīn mǎ mén。
宫殿中可以避世全身。gōng diàn zhōng kě yǐ bì shì quán shēn。
何必深山之中蒿庐之下。hé bì shēn shān zhī zhōng hāo lú zhī xià。

嗟伯夷

东方朔

穷隐处兮窟穴自藏。qióng yǐn chù xī kū xué zì cáng。
与其随佞而得志兮。yǔ qí suí nìng ér dé zhì xī。
不若从孤竹于首阳。bù ruò cóng gū zhú yú shǒu yáng。

楚辞·七谏·其二·沉江

东方朔

惟往古之得失兮,览私微之所伤。wéi wǎng gǔ zhī dé shī xī,lǎn sī wēi zhī suǒ shāng。
尧舜圣而慈仁兮,后世称而弗忘。yáo shùn shèng ér cí rén xī,hòu shì chēng ér fú wàng。
齐桓失于专任兮,夷吾忠而名彰。qí huán shī yú zhuān rèn xī,yí wú zhōng ér míng zhāng。
晋献惑于孋姬兮,申生孝而被殃。jìn xiàn huò yú lí jī xī,shēn shēng xiào ér bèi yāng。
偃王行其仁义兮,荆文寤而徐亡。yǎn wáng xíng qí rén yì xī,jīng wén wù ér xú wáng。
纣暴虐以失位兮,周得佐乎吕望。zhòu bào nüè yǐ shī wèi xī,zhōu dé zuǒ hū lǚ wàng。
修往古以行恩兮,封比干之丘垄。xiū wǎng gǔ yǐ xíng ēn xī,fēng bǐ gàn zhī qiū lǒng。
贤俊慕而自附兮,日浸淫而合同。xián jùn mù ér zì fù xī,rì jìn yín ér hé tóng。
明法令而修理兮,兰芷幽而有芳。míng fǎ lìng ér xiū lǐ xī,lán zhǐ yōu ér yǒu fāng。
苦众人之妒予兮,箕子寤而佯狂。kǔ zhòng rén zhī dù yǔ xī,jī zi wù ér yáng kuáng。
不顾地以贪名兮,心怫郁而内伤。bù gù dì yǐ tān míng xī,xīn fú yù ér nèi shāng。
联蕙芷以为佩兮,过鲍肆而失香。lián huì zhǐ yǐ wèi pèi xī,guò bào sì ér shī xiāng。
正臣端其操行兮,反离谤而见攘。zhèng chén duān qí cāo xíng xī,fǎn lí bàng ér jiàn rǎng。
世俗更而变化兮,伯夷饿于首阳。shì sú gèng ér biàn huà xī,bó yí è yú shǒu yáng。
独廉洁而不容兮,叔齐久而逾明。dú lián jié ér bù róng xī,shū qí jiǔ ér yú míng。
浮云陈而蔽晦兮,使日月乎无光。fú yún chén ér bì huì xī,shǐ rì yuè hū wú guāng。
忠臣贞而欲谏兮,谗谀毁而在旁。zhōng chén zhēn ér yù jiàn xī,chán yú huǐ ér zài páng。
秋草荣其将实兮,微霜下而夜降。qiū cǎo róng qí jiāng shí xī,wēi shuāng xià ér yè jiàng。
商风肃而害生兮,百草育而不长。shāng fēng sù ér hài shēng xī,bǎi cǎo yù ér bù zhǎng。
众并谐以妒贤兮,孤圣特而易伤。zhòng bìng xié yǐ dù xián xī,gū shèng tè ér yì shāng。
怀计谋而不见用兮,岩穴处而隐藏。huái jì móu ér bù jiàn yòng xī,yán xué chù ér yǐn cáng。
成功隳而不卒兮,子胥死而不葬。chéng gōng huī ér bù zú xī,zi xū sǐ ér bù zàng。
世从俗而变化兮,随风靡而成行。shì cóng sú ér biàn huà xī,suí fēng mí ér chéng xíng。
信直退而毁败兮,虚伪进而得当。xìn zhí tuì ér huǐ bài xī,xū wěi jìn ér dé dāng。
追悔过之无及兮,岂尽忠而有功。zhuī huǐ guò zhī wú jí xī,qǐ jǐn zhōng ér yǒu gōng。
废制度而不用兮,务行私而去公。fèi zhì dù ér bù yòng xī,wù xíng sī ér qù gōng。
终不变而死节兮,惜年齿之未央。zhōng bù biàn ér sǐ jié xī,xī nián chǐ zhī wèi yāng。
将方舟而下流兮,冀幸君之发蒙。jiāng fāng zhōu ér xià liú xī,jì xìng jūn zhī fā méng。
痛忠言之逆耳兮,恨申子之沉江。tòng zhōng yán zhī nì ěr xī,hèn shēn zi zhī chén jiāng。
愿悉心之所闻兮,遭值君之不聪。yuàn xī xīn zhī suǒ wén xī,zāo zhí jūn zhī bù cōng。
不开寤而难道兮,不别横之与纵。bù kāi wù ér nán dào xī,bù bié héng zhī yǔ zòng。
听奸臣之浮说兮,绝国家之久长。tīng jiān chén zhī fú shuō xī,jué guó jiā zhī jiǔ zhǎng。
灭规矩而不用兮,背绳墨之正方。miè guī jǔ ér bù yòng xī,bèi shéng mò zhī zhèng fāng。
离忧患而乃寤兮,若纵火于秋蓬。lí yōu huàn ér nǎi wù xī,ruò zòng huǒ yú qiū péng。
业失之而不救兮,尚何论乎祸凶?yè shī zhī ér bù jiù xī,shàng hé lùn hū huò xiōng?
彼离畔而朋党兮,独行之士其何望?bǐ lí pàn ér péng dǎng xī,dú xíng zhī shì qí hé wàng?
日渐染而不自知兮,秋毫微哉而变容。rì jiàn rǎn ér bù zì zhī xī,qiū háo wēi zāi ér biàn róng。
众轻积而折轴兮,原咎杂而累重。zhòng qīng jī ér zhé zhóu xī,yuán jiù zá ér lèi zhòng。
赴湘沅之流澌兮,恐逐波而复东。fù xiāng yuán zhī liú sī xī,kǒng zhú bō ér fù dōng。
怀沙砾而自沉兮,不忍见君之蔽壅。huái shā lì ér zì chén xī,bù rěn jiàn jūn zhī bì yōng。

楚辞·七谏·其三·怨世

东方朔

世沈淖而难论兮,俗岒峨而嵾嵯。shì shěn nào ér nán lùn xī,sú qián é ér cēn cuó。
清泠泠而歼灭兮,溷湛湛而日多。qīng líng líng ér jiān miè xī,hùn zhàn zhàn ér rì duō。
枭鸮既以成群兮,玄鹤弭翼而屏移。xiāo xiāo jì yǐ chéng qún xī,xuán hè mǐ yì ér píng yí。
蓬艾亲入御于床笫兮,马兰踸踔而日加。péng ài qīn rù yù yú chuáng zǐ xī,mǎ lán chěn chuō ér rì jiā。
弃捐药芷与杜衡兮,余柰世之不知芳何?qì juān yào zhǐ yǔ dù héng xī,yú nài shì zhī bù zhī fāng hé?
何周道之平易兮,然芜秽而险戏。hé zhōu dào zhī píng yì xī,rán wú huì ér xiǎn xì。
高阳无故而委尘兮,唐虞点灼而毁议。gāo yáng wú gù ér wěi chén xī,táng yú diǎn zhuó ér huǐ yì。
谁使正其真是兮,虽有八师而不可为。shuí shǐ zhèng qí zhēn shì xī,suī yǒu bā shī ér bù kě wèi。
皇天保其高兮,后土持其久。huáng tiān bǎo qí gāo xī,hòu tǔ chí qí jiǔ。
服清白以逍遥兮,偏与乎玄英异色。fú qīng bái yǐ xiāo yáo xī,piān yǔ hū xuán yīng yì sè。
西施媞媞而不得见兮,嫫母勃屑而日侍。xī shī shì shì ér bù dé jiàn xī,mó mǔ bó xiè ér rì shì。
桂蠹不知所淹留兮,蓼虫不知徙乎葵菜。guì dù bù zhī suǒ yān liú xī,liǎo chóng bù zhī xǐ hū kuí cài。
处湣湣之浊世兮,今安所达乎吾志。chù mǐn mǐn zhī zhuó shì xī,jīn ān suǒ dá hū wú zhì。
意有所载而远逝兮,固非众人之所识。yì yǒu suǒ zài ér yuǎn shì xī,gù fēi zhòng rén zhī suǒ shí。
骥踌躇于弊輂兮,遇孙阳而得代。jì chóu chú yú bì jú xī,yù sūn yáng ér dé dài。
吕望穷困而不聊生兮,遭周文而舒志。lǚ wàng qióng kùn ér bù liáo shēng xī,zāo zhōu wén ér shū zhì。
甯戚饭牛而商歌兮,桓公闻而弗置。níng qī fàn niú ér shāng gē xī,huán gōng wén ér fú zhì。
路室女之方桑兮,孔子过之以自侍。lù shì nǚ zhī fāng sāng xī,kǒng zi guò zhī yǐ zì shì。
吾独乖剌而无当兮,心悼怵而耄思。wú dú guāi lá ér wú dāng xī,xīn dào chù ér mào sī。
思比干之恲恲兮,哀子胥之慎事。sī bǐ gàn zhī pēng pēng xī,āi zi xū zhī shèn shì。
悲楚人之和氏兮,献宝玉以为石。bēi chǔ rén zhī hé shì xī,xiàn bǎo yù yǐ wèi shí。
遇厉武之不察兮,羌两足以毕斮。yù lì wǔ zhī bù chá xī,qiāng liǎng zú yǐ bì cuò。
小人之居势兮,视忠正之何若?xiǎo rén zhī jū shì xī,shì zhōng zhèng zhī hé ruò?
改前圣之法度兮,喜嗫嚅而妄作。gǎi qián shèng zhī fǎ dù xī,xǐ niè rú ér wàng zuò。
亲谗谀而疏贤圣兮,讼谓闾娵为丑恶。qīn chán yú ér shū xián shèng xī,sòng wèi lǘ jū wèi chǒu è。
愉近习而蔽远兮,孰知察其黑白?yú jìn xí ér bì yuǎn xī,shú zhī chá qí hēi bái?
卒不得效其心容兮,安眇眇而无所归薄。zú bù dé xiào qí xīn róng xī,ān miǎo miǎo ér wú suǒ guī báo。
专精爽以自明兮,晦冥冥而壅蔽。zhuān jīng shuǎng yǐ zì míng xī,huì míng míng ér yōng bì。
年既已过太半兮,然坎轲而留滞。nián jì yǐ guò tài bàn xī,rán kǎn kē ér liú zhì。
欲高飞而远集兮,恐离罔而灭败。yù gāo fēi ér yuǎn jí xī,kǒng lí wǎng ér miè bài。
独冤抑而无极兮,伤精神而寿夭。dú yuān yì ér wú jí xī,shāng jīng shén ér shòu yāo。
皇天既不纯命兮,余生终无所依。huáng tiān jì bù chún mìng xī,yú shēng zhōng wú suǒ yī。
愿自沈于江流兮,绝横流而径逝。yuàn zì shěn yú jiāng liú xī,jué héng liú ér jìng shì。
宁为江海之泥涂兮,安能久见此浊世?níng wèi jiāng hǎi zhī ní tú xī,ān néng jiǔ jiàn cǐ zhuó shì?

楚辞·七谏·其四·怨思

东方朔

士穷而隐处兮,廉方正而不容。shì qióng ér yǐn chù xī,lián fāng zhèng ér bù róng。
子胥谏而靡躯兮,比干忠而剖心。zi xū jiàn ér mí qū xī,bǐ gàn zhōng ér pōu xīn。
子推自割而饲君兮,德日忘而怨深。zi tuī zì gē ér sì jūn xī,dé rì wàng ér yuàn shēn。
行明白而曰黑兮,荆棘聚而成林。xíng míng bái ér yuē hēi xī,jīng jí jù ér chéng lín。
江离弃于穷巷兮,蒺藜蔓乎东厢。jiāng lí qì yú qióng xiàng xī,jí lí màn hū dōng xiāng。
贤者蔽而不见兮,谗谀进而相朋。xián zhě bì ér bù jiàn xī,chán yú jìn ér xiāng péng。
枭鸮并进而俱鸣兮,凤皇飞而高翔。xiāo xiāo bìng jìn ér jù míng xī,fèng huáng fēi ér gāo xiáng。
愿壹往而径逝兮,道壅绝而不通。yuàn yī wǎng ér jìng shì xī,dào yōng jué ér bù tōng。

楚辞·七谏·其五·自悲

东方朔

居愁勤其谁告兮,独永思而忧悲。jū chóu qín qí shuí gào xī,dú yǒng sī ér yōu bēi。
内自省而不俟兮,操愈坚而不衰。nèi zì shěng ér bù qí xī,cāo yù jiān ér bù shuāi。
隐三年而无决兮,岁忽忽其若颓。yǐn sān nián ér wú jué xī,suì hū hū qí ruò tuí。
怜余身不足以卒意兮,冀一见而复归。lián yú shēn bù zú yǐ zú yì xī,jì yī jiàn ér fù guī。
哀人事之不幸兮,属天命而委之咸池。āi rén shì zhī bù xìng xī,shǔ tiān mìng ér wěi zhī xián chí。
身被疾而不闲兮,心沸热其若汤。shēn bèi jí ér bù xián xī,xīn fèi rè qí ruò tāng。
冰炭不可以相并兮,吾固知乎命之不长。bīng tàn bù kě yǐ xiāng bìng xī,wú gù zhī hū mìng zhī bù zhǎng。
哀独苦死之无乐兮,惜余年之未央。āi dú kǔ sǐ zhī wú lè xī,xī yú nián zhī wèi yāng。
悲不反余之所居兮,恨离予之故乡。bēi bù fǎn yú zhī suǒ jū xī,hèn lí yǔ zhī gù xiāng。
鸟兽惊而失群兮,犹高飞而哀鸣。niǎo shòu jīng ér shī qún xī,yóu gāo fēi ér āi míng。
狐死必首丘兮,夫人孰能不反其真情?hú sǐ bì shǒu qiū xī,fū rén shú néng bù fǎn qí zhēn qíng?
故人疏而日忘兮,新人近而俞好。gù rén shū ér rì wàng xī,xīn rén jìn ér yú hǎo。
莫能行于杳冥兮,孰能施于无报?mò néng xíng yú yǎo míng xī,shú néng shī yú wú bào?
苦众人之皆然兮,乘回风而远游。kǔ zhòng rén zhī jiē rán xī,chéng huí fēng ér yuǎn yóu。
凌恒山其若陋兮,聊愉娱以忘忧。líng héng shān qí ruò lòu xī,liáo yú yú yǐ wàng yōu。
悲虚言之无实兮,苦众口之铄金。bēi xū yán zhī wú shí xī,kǔ zhòng kǒu zhī shuò jīn。
遇故乡而一顾兮,泣歔欷而沾衿。yù gù xiāng ér yī gù xī,qì xū xī ér zhān jīn。
厌白玉以为面兮,怀琬琰以为心。yàn bái yù yǐ wèi miàn xī,huái wǎn yǎn yǐ wèi xīn。
邪气入而感内兮,施玉色而外淫。xié qì rù ér gǎn nèi xī,shī yù sè ér wài yín。
何青云之流澜兮,微霜降之蒙蒙。hé qīng yún zhī liú lán xī,wēi shuāng jiàng zhī méng méng。
徐风至而徘徊兮,疾风过之汤汤。xú fēng zhì ér pái huái xī,jí fēng guò zhī tāng tāng。
闻南藩乐而欲往兮,至会稽而且止。wén nán fān lè ér yù wǎng xī,zhì huì jī ér qiě zhǐ。
见韩众而宿之兮,问天道之所在?jiàn hán zhòng ér sù zhī xī,wèn tiān dào zhī suǒ zài?
借浮云以送予兮,载雌霓而为旌。jiè fú yún yǐ sòng yǔ xī,zài cí ní ér wèi jīng。
驾青龙以驰骛兮,班衍衍之冥冥。jià qīng lóng yǐ chí wù xī,bān yǎn yǎn zhī míng míng。
忽容容其安之兮,超慌忽其焉如?hū róng róng qí ān zhī xī,chāo huāng hū qí yān rú?
苦众人之难信兮,愿离群而远举。kǔ zhòng rén zhī nán xìn xī,yuàn lí qún ér yuǎn jǔ。
登峦山而远望兮,好桂树之冬荣。dēng luán shān ér yuǎn wàng xī,hǎo guì shù zhī dōng róng。
观天火之炎炀兮,听大壑之波声。guān tiān huǒ zhī yán yáng xī,tīng dà hè zhī bō shēng。
引八维以自道兮,含沆瀣以长生。yǐn bā wéi yǐ zì dào xī,hán hàng xiè yǐ zhǎng shēng。
居不乐以时思兮,食草木之秋实。jū bù lè yǐ shí sī xī,shí cǎo mù zhī qiū shí。
饮菌若之朝露兮,构桂木而为室。yǐn jūn ruò zhī cháo lù xī,gòu guì mù ér wèi shì。
杂橘柚以为囿兮,列新夷与椒桢。zá jú yòu yǐ wèi yòu xī,liè xīn yí yǔ jiāo zhēn。
鵾鹤孤而夜号兮,哀居者之诚贞。kūn hè gū ér yè hào xī,āi jū zhě zhī chéng zhēn。

楚辞·七谏·其六·哀命

东方朔

哀时命之不合兮,伤楚国之多忧。āi shí mìng zhī bù hé xī,shāng chǔ guó zhī duō yōu。
内怀情之洁白兮,遭乱世而离尤。nèi huái qíng zhī jié bái xī,zāo luàn shì ér lí yóu。
恶耿介之直行兮,世溷浊而不知。è gěng jiè zhī zhí xíng xī,shì hùn zhuó ér bù zhī。
何君臣之相失兮,上沅湘而分离。hé jūn chén zhī xiāng shī xī,shàng yuán xiāng ér fēn lí。
测汨罗之湘水兮,知时固而不反。cè mì luó zhī xiāng shuǐ xī,zhī shí gù ér bù fǎn。
伤离散之交乱兮,遂侧身而既远。shāng lí sàn zhī jiāo luàn xī,suì cè shēn ér jì yuǎn。
处玄舍之幽门兮,穴岩石而窟伏。chù xuán shě zhī yōu mén xī,xué yán shí ér kū fú。
从水蛟而为徙兮,与神龙乎休息。cóng shuǐ jiāo ér wèi xǐ xī,yǔ shén lóng hū xiū xī。
何山石之崭岩兮,灵魂屈而偃蹇。hé shān shí zhī zhǎn yán xī,líng hún qū ér yǎn jiǎn。
含素水而蒙深兮,日眇眇而既远。hán sù shuǐ ér méng shēn xī,rì miǎo miǎo ér jì yuǎn。
哀形体之离解兮,神罔两而无舍。āi xíng tǐ zhī lí jiě xī,shén wǎng liǎng ér wú shě。
惟椒兰之不反兮,魂迷惑而不知路。wéi jiāo lán zhī bù fǎn xī,hún mí huò ér bù zhī lù。
愿无过之设行兮,虽灭没之自乐。yuàn wú guò zhī shè xíng xī,suī miè méi zhī zì lè。
痛楚国之流亡兮,哀灵修之过到。tòng chǔ guó zhī liú wáng xī,āi líng xiū zhī guò dào。
固时俗之溷浊兮,志瞀迷而不知路。gù shí sú zhī hùn zhuó xī,zhì mào mí ér bù zhī lù。
念私门之正匠兮,遥涉江而远去。niàn sī mén zhī zhèng jiàng xī,yáo shè jiāng ér yuǎn qù。
念女媭之婵媛兮,涕泣流乎于悒。niàn nǚ xū zhī chán yuàn xī,tì qì liú hū yú yì。
我决死而不生兮,虽重追吾何及。wǒ jué sǐ ér bù shēng xī,suī zhòng zhuī wú hé jí。
戏疾濑之素水兮,望高山之蹇产。xì jí lài zhī sù shuǐ xī,wàng gāo shān zhī jiǎn chǎn。
哀高丘之赤岸兮,遂没身而不反。āi gāo qiū zhī chì àn xī,suì méi shēn ér bù fǎn。

楚辞·七谏·其七·谬谏

东方朔

怨灵修之浩荡兮,夫何执操之不固?yuàn líng xiū zhī hào dàng xī,fū hé zhí cāo zhī bù gù?
悲太山之为隍兮,孰江河之可涸?bēi tài shān zhī wèi huáng xī,shú jiāng hé zhī kě hé?
愿承闲而效志兮,恐犯忌而干讳。yuàn chéng xián ér xiào zhì xī,kǒng fàn jì ér gàn huì。
卒抚情以寂寞兮,然怊怅而自悲。zú fǔ qíng yǐ jì mò xī,rán chāo chàng ér zì bēi。
玉与石其同匮兮,贯鱼眼与珠玑。yù yǔ shí qí tóng kuì xī,guàn yú yǎn yǔ zhū jī。
驽骏杂而不分兮,服罢牛而骖骥。nú jùn zá ér bù fēn xī,fú bà niú ér cān jì。
年滔滔而自远兮,寿冉冉而愈衰。nián tāo tāo ér zì yuǎn xī,shòu rǎn rǎn ér yù shuāi。
心悇憛而烦冤兮,蹇超摇而无冀。xīn tú tán ér fán yuān xī,jiǎn chāo yáo ér wú jì。
固时俗之工巧兮,灭规矩而改错。gù shí sú zhī gōng qiǎo xī,miè guī jǔ ér gǎi cuò。
却骐骥而不乘兮,策驽骀而取路。què qí jì ér bù chéng xī,cè nú dài ér qǔ lù。
当世岂无骐骥兮,诚无王良之善驭。dāng shì qǐ wú qí jì xī,chéng wú wáng liáng zhī shàn yù。
见执辔者非其人兮,故驹跳而远去。jiàn zhí pèi zhě fēi qí rén xī,gù jū tiào ér yuǎn qù。
不量凿而正枘兮,恐矩矱之不同。bù liàng záo ér zhèng ruì xī,kǒng jǔ yuē zhī bù tóng。
不论世而高举兮,恐操行之不调。bù lùn shì ér gāo jǔ xī,kǒng cāo xíng zhī bù diào。
弧弓弛而不张兮,孰云知其所至?hú gōng chí ér bù zhāng xī,shú yún zhī qí suǒ zhì?
无倾危之患难兮,焉知贤士之所死?wú qīng wēi zhī huàn nán xī,yān zhī xián shì zhī suǒ sǐ?
俗推佞而进富兮,节行张而不著。sú tuī nìng ér jìn fù xī,jié xíng zhāng ér bù zhù。
贤良蔽而不群兮,朋曹比而党誉。xián liáng bì ér bù qún xī,péng cáo bǐ ér dǎng yù。
邪说饰而多曲兮,正法弧而不公。xié shuō shì ér duō qū xī,zhèng fǎ hú ér bù gōng。
直士隐而避匿兮,谗谀登乎明堂。zhí shì yǐn ér bì nì xī,chán yú dēng hū míng táng。
弃彭咸之娱乐兮,灭巧倕之绳墨。qì péng xián zhī yú lè xī,miè qiǎo chuí zhī shéng mò。
菎蕗杂于黀蒸兮,机蓬矢以射革。kūn lù zá yú zōu zhēng xī,jī péng shǐ yǐ shè gé。
驾蹇驴而无策兮,又何路之能极?jià jiǎn lǘ ér wú cè xī,yòu hé lù zhī néng jí?
以直针而为钓兮,又何鱼之能得?yǐ zhí zhēn ér wèi diào xī,yòu hé yú zhī néng dé?
伯牙之绝弦兮,无钟子期而听之。bó yá zhī jué xián xī,wú zhōng zi qī ér tīng zhī。
和抱璞而泣血兮,安得良工而剖之?hé bào pú ér qì xuè xī,ān dé liáng gōng ér pōu zhī?
同音者相和兮,同类者相似。tóng yīn zhě xiāng hé xī,tóng lèi zhě xiāng shì。
飞鸟号其群兮,鹿鸣求其友。fēi niǎo hào qí qún xī,lù míng qiú qí yǒu。
故叩宫而宫应兮,弹角而角动。gù kòu gōng ér gōng yīng xī,dàn jiǎo ér jiǎo dòng。
虎啸而谷风至兮,龙举而景云往。hǔ xiào ér gǔ fēng zhì xī,lóng jǔ ér jǐng yún wǎng。
音声之相和兮,言物类之相感也。yīn shēng zhī xiāng hé xī,yán wù lèi zhī xiāng gǎn yě。
夫方圜之异形兮,势不可以相错。fū fāng huán zhī yì xíng xī,shì bù kě yǐ xiāng cuò。
列子隐身而穷处兮,世莫可以寄托。liè zi yǐn shēn ér qióng chù xī,shì mò kě yǐ jì tuō。
众鸟皆有行列兮,凤独翔翔而无所薄。zhòng niǎo jiē yǒu xíng liè xī,fèng dú xiáng xiáng ér wú suǒ báo。
经浊世而不得志兮,愿侧身岩穴而自托。jīng zhuó shì ér bù dé zhì xī,yuàn cè shēn yán xué ér zì tuō。
欲阖口而无言兮,尝被君之厚德。yù hé kǒu ér wú yán xī,cháng bèi jūn zhī hòu dé。
独便悁而怀毒兮,愁郁郁之焉极?dú biàn yuān ér huái dú xī,chóu yù yù zhī yān jí?
念三年之积思兮,愿壹见而陈辞。niàn sān nián zhī jī sī xī,yuàn yī jiàn ér chén cí。
不及君而骋说兮,世孰可为明之?bù jí jūn ér chěng shuō xī,shì shú kě wèi míng zhī?
身寝疾而日愁兮,情沈抑而不扬。shēn qǐn jí ér rì chóu xī,qíng shěn yì ér bù yáng。
众人莫可与论道兮,悲精神之不通。zhòng rén mò kě yǔ lùn dào xī,bēi jīng shén zhī bù tōng。
乱曰:
鸾皇孔凤日以远兮,畜凫驾鹅。luán huáng kǒng fèng rì yǐ yuǎn xī,chù fú jià é。
鸡鹜满堂坛兮,鼁黾游乎华池。jī wù mǎn táng tán xī,qù mǐn yóu hū huá chí。
要袅奔亡兮,腾驾橐驼。yào niǎo bēn wáng xī,téng jià tuó tuó。
铅刀进御兮,遥弃太阿。qiān dāo jìn yù xī,yáo qì tài ā。
拔搴玄芝兮,列树芋荷。bá qiān xuán zhī xī,liè shù yù hé。
橘柚萎枯兮,苦李旖旎。jú yòu wēi kū xī,kǔ lǐ yǐ nǐ。
甂瓯登于明堂兮,周鼎潜乎深渊。biān ōu dēng yú míng táng xī,zhōu dǐng qián hū shēn yuān。
自古而固然兮,吾又何怨乎今之人。zì gǔ ér gù rán xī,wú yòu hé yuàn hū jīn zhī rén。