古诗词

去国行

梁启超

呜呼济艰乏才兮,儒冠容容。wū hū jì jiān fá cái xī,rú guān róng róng。
佞头不斩兮,侠剑无功。nìng tóu bù zhǎn xī,xiá jiàn wú gōng。
君恩友仇两未报,死于贼手毋乃非英雄。jūn ēn yǒu chóu liǎng wèi bào,sǐ yú zéi shǒu wú nǎi fēi yīng xióng。
割慈忍泪出国门,掉头不顾吾其东。gē cí rěn lèi chū guó mén,diào tóu bù gù wú qí dōng。
东方古称君子国,种族文教咸我同。dōng fāng gǔ chēng jūn zi guó,zhǒng zú wén jiào xián wǒ tóng。
尔来封狼逐逐磨齿瞰西北,唇齿患难尤相通。ěr lái fēng láng zhú zhú mó chǐ kàn xī běi,chún chǐ huàn nán yóu xiāng tōng。
大陆山河若破碎,巢覆完卵难为功。dà lù shān hé ruò pò suì,cháo fù wán luǎn nán wèi gōng。
我来欲作秦廷七日哭,大邦犹幸非宋聋。wǒ lái yù zuò qín tíng qī rì kū,dà bāng yóu xìng fēi sòng lóng。
却读东史说东故,卅年前事将毋同。què dú dōng shǐ shuō dōng gù,sà nián qián shì jiāng wú tóng。
城狐社鼠积威福,王室蠢蠢如赘痈。chéng hú shè shǔ jī wēi fú,wáng shì chǔn chǔn rú zhuì yōng。
浮云蔽日不可扫,坐令蝼蚁食应龙。fú yún bì rì bù kě sǎo,zuò lìng lóu yǐ shí yīng lóng。
可怜志士死社稷,前仆后起形影从。kě lián zhì shì sǐ shè jì,qián pū hòu qǐ xíng yǐng cóng。
一夫敢射百决拾,水户萨长之间流血成川红。yī fū gǎn shè bǎi jué shí,shuǐ hù sà zhǎng zhī jiān liú xuè chéng chuān hóng。
尔来明治新政耀大地,驾欧凌美气葱茏。ěr lái míng zhì xīn zhèng yào dà dì,jià ōu líng měi qì cōng lóng。
旁人闻歌岂闻哭,此乃百千志士头颅血泪回苍穹。páng rén wén gē qǐ wén kū,cǐ nǎi bǎi qiān zhì shì tóu lú xuè lèi huí cāng qióng。
吁嗟乎!男儿三十无奇功,誓把区区七尺还天公。xū jiē hū!nán ér sān shí wú qí gōng,shì bǎ qū qū qī chǐ hái tiān gōng。
不幸则为僧月照,幸则为南洲翁。bù xìng zé wèi sēng yuè zhào,xìng zé wèi nán zhōu wēng。
不然高山蒲生象山松荫之间占一席,守此松筠涉严冬,坐待春回终当有东风。bù rán gāo shān pú shēng xiàng shān sōng yīn zhī jiān zhàn yī xí,shǒu cǐ sōng yún shè yán dōng,zuò dài chūn huí zhōng dāng yǒu dōng fēng。
吁嗟乎!古人往矣不可见,山高水深闻古踪。xū jiē hū!gǔ rén wǎng yǐ bù kě jiàn,shān gāo shuǐ shēn wén gǔ zōng。
潇潇风雨满天地,飘然一身如转蓬,披发长啸览太空。xiāo xiāo fēng yǔ mǎn tiān dì,piāo rán yī shēn rú zhuǎn péng,pī fā zhǎng xiào lǎn tài kōng。
前路蓬山一万重,掉头不顾吾其东。qián lù péng shān yī wàn zhòng,diào tóu bù gù wú qí dōng。
梁启超

梁启超

梁启超(1873年~1929年),字卓如,一字任甫,号任公,又号饮冰室主人、饮冰子、哀时客、中国之新民、自由斋主人,汉族,广东新会人,清光绪举人,和其师康有为一起,倡导变法维新,并称“康梁”。是戊戌变法(百日维新)领袖之一、中国近代维新派代表人物,曾倡导文体改良的“诗界革命”和“小说界革命”。其著作合编为《饮冰室合集》。 梁启超的作品>>

猜您喜欢

蝶恋花·二阕

梁启超

我亦兰成憔悴久。wǒ yì lán chéng qiáo cuì jiǔ。
泪泫长条,孤负章台柳。lèi xuàn zhǎng tiáo,gū fù zhāng tái liǔ。
十万护铃金字咒。shí wàn hù líng jīn zì zhòu。
东风无力春消瘦。dōng fēng wú lì chūn xiāo shòu。
门巷枇杷还似旧。mén xiàng pí pá hái shì jiù。
锦瑟年华,得似当时否。jǐn sè nián huá,dé shì dāng shí fǒu。
赢得一池春水绉。yíng dé yī chí chūn shuǐ zhòu。
泪痕狼藉青衫袖。lèi hén láng jí qīng shān xiù。

扬州慢·送江逢辰归山

梁启超

战鼓摧心,征尘涴泪,乾坤无限秋声。zhàn gǔ cuī xīn,zhēng chén wò lèi,qián kūn wú xiàn qiū shēng。
望青山一发,又商略归程。wàng qīng shān yī fā,yòu shāng lüè guī chéng。
问摇落天涯倦客,十年尘梦,可也苏醒。wèn yáo luò tiān yá juàn kè,shí nián chén mèng,kě yě sū xǐng。
念故山兰蕙,背人一样凄零。niàn gù shān lán huì,bèi rén yī yàng qī líng。
罗浮西去,有年时游屐曾经。luó fú xī qù,yǒu nián shí yóu jī céng jīng。
算醉眼看云,冷肠漱石,彀遣今生。suàn zuì yǎn kàn yún,lěng cháng shù shí,gòu qiǎn jīn shēng。
便拟诛茅天外,任人间憔悴兰成。biàn nǐ zhū máo tiān wài,rèn rén jiān qiáo cuì lán chéng。
怕劫灰无赖,等闲惊起山灵。pà jié huī wú lài,děng xián jīng qǐ shān líng。

菩萨曼

梁启超

枣花帘底熏香坐。zǎo huā lián dǐ xūn xiāng zuò。
新年添个闲功课。xīn nián tiān gè xián gōng kè。
镇日苦咿咿。zhèn rì kǔ yī yī。
背郎奁体诗。bèi láng lián tǐ shī。
不知缘底事。bù zhī yuán dǐ shì。
怕读相思字。pà dú xiāng sī zì。
蓦地问归程。mò dì wèn guī chéng。
背人双泪荧。bèi rén shuāng lèi yíng。

如梦令

梁启超

昨夜东风还又。zuó yè dōng fēng hái yòu。
春水一池吹绉。chūn shuǐ yī chí chuī zhòu。
飞絮满天涯,可是燕归时候。fēi xù mǎn tiān yá,kě shì yàn guī shí hòu。
消受。xiāo shòu。
消受。xiāo shòu。
六曲药栏携手。liù qū yào lán xié shǒu。

蝶恋花·三阕春尽感事送归者

梁启超

刻意留春春不住。kè yì liú chūn chūn bù zhù。
杜宇声声,抵死催人去。dù yǔ shēng shēng,dǐ sǐ cuī rén qù。
絮影迷漫芳草渡。xù yǐng mí màn fāng cǎo dù。
天涯那是春归路。tiān yá nà shì chūn guī lù。
一缕闲情无著处。yī lǚ xián qíng wú zhù chù。
落尽荼蘼,几点清明雨。luò jǐn tú mí,jǐ diǎn qīng míng yǔ。
莫唱方回肠断句。mò chàng fāng huí cháng duàn jù。
世间只有情难诉。shì jiān zhǐ yǒu qíng nán sù。

蝶恋花·三阕春尽感事送归者

梁启超

毕竟和卿干甚事。bì jìng hé qīng gàn shén shì。
未到中年,哀乐先如许。wèi dào zhōng nián,āi lè xiān rú xǔ。
寂寂庭芜春满地。jì jì tíng wú chūn mǎn dì。
海棠那识人蕉萃。hǎi táng nà shí rén jiāo cuì。
一霎斜阳搀暮雨。yī shà xié yáng chān mù yǔ。
絮絮阴晴,天亦无凭据。xù xù yīn qíng,tiān yì wú píng jù。
花自不言莺自语。huā zì bù yán yīng zì yǔ。
可怜心比秋莲苦。kě lián xīn bǐ qiū lián kǔ。

蝶恋花·三阕春尽感事送归者

梁启超

折取繁香无处寄。zhé qǔ fán xiāng wú chù jì。
不分残红,却被东皇误。bù fēn cán hóng,què bèi dōng huáng wù。
断送流年知几许。duàn sòng liú nián zhī jǐ xǔ。
一天狼藉风和雨。yī tiān láng jí fēng hé yǔ。
金缕低迷浓作絮。jīn lǚ dī mí nóng zuò xù。
搁了帘栊,黦了春庭宇。gē le lián lóng,yuè le chūn tíng yǔ。
春若有情应少住。chūn ruò yǒu qíng yīng shǎo zhù。
重来门巷难如故。zhòng lái mén xiàng nán rú gù。

金缕曲

梁启超

一例西风里。yī lì xī fēng lǐ。
谁信汝、此番行色,凄凉如此。shuí xìn rǔ cǐ fān xíng sè,qī liáng rú cǐ。
彻骨寒生孤枕梦,蓦地鹊桥波起。chè gǔ hán shēng gū zhěn mèng,mò dì què qiáo bō qǐ。
也太觉、一年容易。yě tài jué yī nián róng yì。
昨日洗车明日泪,问人生、哀乐谁能主。zuó rì xǐ chē míng rì lèi,wèn rén shēng āi lè shuí néng zhǔ。
木叶落,君行矣。mù yè luò,jūn xíng yǐ。
谂君无限伤心事。shěn jūn wú xiàn shāng xīn shì。
料难忘、密缝珍重,寒衣曾寄。liào nán wàng mì fèng zhēn zhòng,hán yī céng jì。
薄命儿郎更消得,多少春魂秋气。báo mìng ér láng gèng xiāo dé,duō shǎo chūn hún qiū qì。
只添我、天涯滋味。zhǐ tiān wǒ tiān yá zī wèi。
日日长亭折杨柳,送行人、却恨归无计。rì rì zhǎng tíng zhé yáng liǔ,sòng xíng rén què hèn guī wú jì。
歌金缕,忘变徵。gē jīn lǚ,wàng biàn zhēng。

减字木兰花·为孺博题秦郎画扇

梁启超

秋心如许。qiū xīn rú xǔ。
红禅多少销魂句。hóng chán duō shǎo xiāo hún jù。
着意温存。zhe yì wēn cún。
中有经年旧酒痕。zhōng yǒu jīng nián jiù jiǔ hén。
年年依旧。nián nián yī jiù。
尊前顾影人销瘦。zūn qián gù yǐng rén xiāo shòu。
一例婵娟。yī lì chán juān。
寄语凉风莫弃捐。jì yǔ liáng fēng mò qì juān。

虞美人·自题小影寄思顺

梁启超

一年愁里频来去。yī nián chóu lǐ pín lái qù。
泪共沧波注。lèi gòng cāng bō zhù。
悬知一步一回眸,嵌著阿爷小影在心头。xuán zhī yī bù yī huí móu,qiàn zhù ā yé xiǎo yǐng zài xīn tóu。
天涯诸弟相逢道。tiān yá zhū dì xiāng féng dào。
哭罢应还笑。kū bà yīng hái xiào。
海云不碍雁传书,可有夜床俊语寄翁无。hǎi yún bù ài yàn chuán shū,kě yǒu yè chuáng jùn yǔ jì wēng wú。

浣溪沙·台湾归舟晚望

梁启超

老地荒天閟古哀。lǎo dì huāng tiān bì gǔ āi。
海门落日浪崔嵬。hǎi mén luò rì làng cuī wéi。
凭舷切莫首重回。píng xián qiè mò shǒu zhòng huí。
费泪山河和梦远,雕年风雨挟愁来。fèi lèi shān hé hé mèng yuǎn,diāo nián fēng yǔ xié chóu lái。
不成抛却又徘徊。bù chéng pāo què yòu pái huái。

浣溪沙·台湾归舟晚望

梁启超

饱听官蛙闹曲池。bǎo tīng guān wā nào qū chí。
那更鸣砌露虫悲。nà gèng míng qì lù chóng bēi。
错撩人是月如眉。cuò liāo rén shì yuè rú méi。
坐久漏声催倦夜,归来长簟梦佳期。zuò jiǔ lòu shēng cuī juàn yè,guī lái zhǎng diàn mèng jiā qī。
不缘无益废相思。bù yuán wú yì fèi xiāng sī。

鹊桥仙·自题小影寄给思成

梁启超

也还美睡,也还善饭,忙处此心常暇。yě hái měi shuì,yě hái shàn fàn,máng chù cǐ xīn cháng xiá。
朝来点检镜中颜,好像比去年胖些。cháo lái diǎn jiǎn jìng zhōng yán,hǎo xiàng bǐ qù nián pàng xiē。
天涯游子,一年恶梦,多少痛愁惊怕。tiān yá yóu zi,yī nián è mèng,duō shǎo tòng chóu jīng pà。
开缄还汝百温存,爹爹里好寻妈妈。kāi jiān hái rǔ bǎi wēn cún,diē diē lǐ hǎo xún mā mā。

鹧鸪天·丁卯中秋李夫人三周忌日

梁启超

露气凄微稍见侵。lù qì qī wēi shāo jiàn qīn。
自携瘦影步花阴。zì xié shòu yǐng bù huā yīn。
屋梁正照无情月,庭树犹栖不定禽。wū liáng zhèng zhào wú qíng yuè,tíng shù yóu qī bù dìng qín。
河影没,漏声沈。hé yǐng méi,lòu shēng shěn。
销磨佳节得孤吟。xiāo mó jiā jié dé gū yín。
云鬟玉臂三年梦,碧海青天一夜心。yún huán yù bì sān nián mèng,bì hǎi qīng tiān yī yè xīn。

沁园春·己巳送汤佩松

梁启超

可怜阿松,万恨千忧,无父儿郎。kě lián ā sōng,wàn hèn qiān yōu,wú fù ér láng。
记而翁当日,一身殉国,血横海峤,魂恋宗邦。jì ér wēng dāng rì,yī shēn xùn guó,xuè héng hǎi jiào,hún liàn zōng bāng。
今忽七年,又何世界,满眼依然鬼魅场。jīn hū qī nián,yòu hé shì jiè,mǎn yǎn yī rán guǐ mèi chǎng。
泉台下,想朝朝夜夜,红泪淋浪。quán tái xià,xiǎng cháo cháo yè yè,hóng lèi lín làng。
松兮躯已昂藏,学问算爬过一道墙。sōng xī qū yǐ áng cáng,xué wèn suàn pá guò yī dào qiáng。
念目前怎样,脚跟立定,将来怎样,热血输将。niàn mù qián zěn yàng,jiǎo gēn lì dìng,jiāng lái zěn yàng,rè xuè shū jiāng。
从古最难,做名父子,松汝嵌心谨勿忘。cóng gǔ zuì nán,zuò míng fù zi,sōng rǔ qiàn xīn jǐn wù wàng。
汝行矣,望海云生处,老泪千行。rǔ xíng yǐ,wàng hǎi yún shēng chù,lǎo lèi qiān xíng。
1041234567