古诗词

论毅力

梁启超

天下古今成败之林,若是其莽然不一途也。tiān xià gǔ jīn chéng bài zhī lín,ruò shì qí mǎng rán bù yī tú yě。
要其何以成,何以败?曰:有毅力者成,反是者败。yào qí hé yǐ chéng,hé yǐ bài?yuē yǒu yì lì zhě chéng,fǎn shì zhě bài。
盖人生历程,大抵逆境居十六七,顺境亦居十三四,而顺逆两境又常相间以迭乘。gài rén shēng lì chéng,dà dǐ nì jìng jū shí liù qī,shùn jìng yì jū shí sān sì,ér shùn nì liǎng jìng yòu cháng xiāng jiān yǐ dié chéng。
无论事之大小,必有数次乃至十数次之阻力,其阻力虽或大或小,而要之必无可逃避者也。wú lùn shì zhī dà xiǎo,bì yǒu shù cì nǎi zhì shí shù cì zhī zǔ lì,qí zǔ lì suī huò dà huò xiǎo,ér yào zhī bì wú kě táo bì zhě yě。
其在志力薄弱之士,始固曰吾欲云云,其意以为天下事固易易也,及骤尝焉而阻力猝来,颓然丧矣;其次弱者,乘一时之意气,透过此第一关,遇再挫而退;稍强者,遇三四挫而退;更稍强者,遇五六挫而退;其事愈大者,其遇挫愈多;其不退也愈难,非至强之人,未有能善于其终者也。qí zài zhì lì báo ruò zhī shì,shǐ gù yuē wú yù yún yún,qí yì yǐ wèi tiān xià shì gù yì yì yě,jí zhòu cháng yān ér zǔ lì cù lái,tuí rán sàng yǐ;qí cì ruò zhě,chéng yī shí zhī yì qì,tòu guò cǐ dì yī guān,yù zài cuò ér tuì;shāo qiáng zhě,yù sān sì cuò ér tuì;gèng shāo qiáng zhě,yù wǔ liù cuò ér tuì;qí shì yù dà zhě,qí yù cuò yù duō;qí bù tuì yě yù nán,fēi zhì qiáng zhī rén,wèi yǒu néng shàn yú qí zhōng zhě yě。
夫苟其挫而不退矣,则小逆之后,必有小顺。fū gǒu qí cuò ér bù tuì yǐ,zé xiǎo nì zhī hòu,bì yǒu xiǎo shùn。
大逆之后,必有大顺。dà nì zhī hòu,bì yǒu dà shùn。
盘根错节之既经,而随有应刃而解之一日。pán gēn cuò jié zhī jì jīng,ér suí yǒu yīng rèn ér jiě zhī yī rì。
旁观者徒艳羡其功之成,以为是殆幸运儿,而天有以宠彼也,又以为我蹇于遭逢,故所就不彼若也。páng guān zhě tú yàn xiàn qí gōng zhī chéng,yǐ wèi shì dài xìng yùn ér,ér tiān yǒu yǐ chǒng bǐ yě,yòu yǐ wèi wǒ jiǎn yú zāo féng,gù suǒ jiù bù bǐ ruò yě。
庸讵知所谓蹇焉、幸焉者,皆彼与我之相同,而其能征服此蹇焉,利用此幸焉与否,即彼成我败所由判也。yōng jù zhī suǒ wèi jiǎn yān xìng yān zhě,jiē bǐ yǔ wǒ zhī xiāng tóng,ér qí néng zhēng fú cǐ jiǎn yān,lì yòng cǐ xìng yān yǔ fǒu,jí bǐ chéng wǒ bài suǒ yóu pàn yě。
更譬诸操舟,如以兼旬之期,行千里之地者,其间风潮之或顺或逆,常相参伍。gèng pì zhū cāo zhōu,rú yǐ jiān xún zhī qī,xíng qiān lǐ zhī dì zhě,qí jiān fēng cháo zhī huò shùn huò nì,cháng xiāng cān wǔ。
彼以坚苦忍耐之力,冒其逆而突过之,而后得从容以进度其顺。bǐ yǐ jiān kǔ rěn nài zhī lì,mào qí nì ér tū guò zhī,ér hòu dé cóng róng yǐ jìn dù qí shùn。
我则或一日而返焉,或二三日而返焉,或五六日而返焉,故彼岸终不可达也。wǒ zé huò yī rì ér fǎn yān,huò èr sān rì ér fǎn yān,huò wǔ liù rì ér fǎn yān,gù bǐ àn zhōng bù kě dá yě。
孔子曰:\"譬如为山,未成一篑,止,吾止也;譬如平地,虽覆一篑,进,吾往也\"孟子曰:\"有为者,譬若掘井,掘井九仞,而不及泉,犹为弃井也\"成败之数,视此而已。kǒng zi yuē pì rú wèi shān,wèi chéng yī kuì,zhǐ,wú zhǐ yě;pì rú píng dì,suī fù yī kuì,jìn,wú wǎng yě mèng zi yuē yǒu wèi zhě,pì ruò jué jǐng,jué jǐng jiǔ rèn,ér bù jí quán,yóu wèi qì jǐng yě chéng bài zhī shù,shì cǐ ér yǐ。
梁启超

梁启超

梁启超(1873年~1929年),字卓如,一字任甫,号任公,又号饮冰室主人、饮冰子、哀时客、中国之新民、自由斋主人,汉族,广东新会人,清光绪举人,和其师康有为一起,倡导变法维新,并称“康梁”。是戊戌变法(百日维新)领袖之一、中国近代维新派代表人物,曾倡导文体改良的“诗界革命”和“小说界革命”。其著作合编为《饮冰室合集》。 梁启超的作品>>

猜您喜欢

金缕曲·丁未五月归国旋复东渡却寄沪上诸君子

梁启超

瀚海飘流燕,乍归来、依依难认,旧家庭院。hàn hǎi piāo liú yàn,zhà guī lái yī yī nán rèn,jiù jiā tíng yuàn。
惟有年时芳俦在,一例差池双剪。wéi yǒu nián shí fāng chóu zài,yī lì chà chí shuāng jiǎn。
相对向、斜阳凄怨。xiāng duì xiàng xié yáng qī yuàn。
欲诉奇愁无可诉,算兴亡、已惯司空见。yù sù qí chóu wú kě sù,suàn xīng wáng yǐ guàn sī kōng jiàn。
忍抛得,泪如线。rěn pāo dé,lèi rú xiàn。
故巢似与人留恋。gù cháo shì yǔ rén liú liàn。
最多情、欲黏还坠,落泥片片。zuì duō qíng yù nián hái zhuì,luò ní piàn piàn。
我自殷勤衔来补,珍重断红犹软。wǒ zì yīn qín xián lái bǔ,zhēn zhòng duàn hóng yóu ruǎn。
又生恐、重帘不卷。yòu shēng kǒng zhòng lián bù juǎn。
十二曲阑春寂寂,隔蓬山、何处窥人面?休更问,恨深浅。shí èr qū lán chūn jì jì,gé péng shān hé chù kuī rén miàn?xiū gèng wèn,hèn shēn qiǎn。

水调歌头

梁启超

拍碎双玉斗,慷慨一何多!满腔都是血泪,无处着悲歌!三百年来王气,满目山河依旧,人事竟如何?百户尚牛酒,四塞已干戈。pāi suì shuāng yù dòu,kāng kǎi yī hé duō!mǎn qiāng dōu shì xuè lèi,wú chù zhe bēi gē!sān bǎi nián lái wáng qì,mǎn mù shān hé yī jiù,rén shì jìng rú hé?bǎi hù shàng niú jiǔ,sì sāi yǐ gàn gē。
千金剑,万言策,两蹉跎。qiān jīn jiàn,wàn yán cè,liǎng cuō tuó。
醉中呵壁自语,醒后一滂沱。zuì zhōng hē bì zì yǔ,xǐng hòu yī pāng tuó。
不恨年华去也,只恐少年心事,强半为销磨。bù hèn nián huá qù yě,zhǐ kǒng shǎo nián xīn shì,qiáng bàn wèi xiāo mó。
愿替众生病,稽首礼维摩。yuàn tì zhòng shēng bìng,jī shǒu lǐ wéi mó。

台湾竹枝词

梁启超

郎捶大鼓妾打锣,稽首天西妈祖婆。láng chuí dà gǔ qiè dǎ luó,jī shǒu tiān xī mā zǔ pó。
今生够受相思苦,乞取他生无折磨。jīn shēng gòu shòu xiāng sī kǔ,qǐ qǔ tā shēng wú zhé mó。

台湾竹枝词

梁启超

手握柴刀入柴山,柴心未断做柴攀。shǒu wò chái dāo rù chái shān,chái xīn wèi duàn zuò chái pān。
郎自薄情出手易,柴枝离树何时还。láng zì báo qíng chū shǒu yì,chái zhī lí shù hé shí hái。

台湾竹枝词

梁启超

教郎早来郎恰晚,教郎大步郎宽宽。jiào láng zǎo lái láng qià wǎn,jiào láng dà bù láng kuān kuān。
满拟待郎十年好,五年未满愁心肝。mǎn nǐ dài láng shí nián hǎo,wǔ nián wèi mǎn chóu xīn gān。

台湾竹枝词

梁启超

绿阴阴处打槟榔,蘸得蒟酱待劝郎。lǜ yīn yīn chù dǎ bīn láng,zhàn dé jǔ jiàng dài quàn láng。
愿郎到口莫嫌涩,个中甘苦郎细尝。yuàn láng dào kǒu mò xián sè,gè zhōng gān kǔ láng xì cháng。

台湾竹枝词

梁启超

韭菜花开心一枝,花正黄时叶正肥。jiǔ cài huā kāi xīn yī zhī,huā zhèng huáng shí yè zhèng féi。
愿郎摘花连叶摘,到死心头不肯离。yuàn láng zhāi huā lián yè zhāi,dào sǐ xīn tóu bù kěn lí。

台湾竹枝词

梁启超

相思树底说相思,思郎恨郎郎不知。xiāng sī shù dǐ shuō xiāng sī,sī láng hèn láng láng bù zhī。
树头结得相思子,可是郎行思妾时?shù tóu jié dé xiāng sī zi,kě shì láng xíng sī qiè shí?

满江红·赠魏二

梁启超

如此江山,送多少英雄去了。rú cǐ jiāng shān,sòng duō shǎo yīng xióng qù le。
又尔我蹋尘独漉,睨天长啸。yòu ěr wǒ tà chén dú lù,nì tiān zhǎng xiào。
炯炯一空余子目,便便不合时宜肚。jiǒng jiǒng yī kōng yú zi mù,biàn biàn bù hé shí yí dù。
向人间一笑醉相逢,两年少。xiàng rén jiān yī xiào zuì xiāng féng,liǎng nián shǎo。
使不尽,灌夫酒。shǐ bù jǐn,guàn fū jiǔ。
屠不了,要离狗。tú bù le,yào lí gǒu。
有酒边狂哭,花前狂笑。yǒu jiǔ biān kuáng kū,huā qián kuáng xiào。
剑外惟余肝胆在,镜中应诧头颅好。jiàn wài wéi yú gān dǎn zài,jìng zhōng yīng chà tóu lú hǎo。
问匏黄阁外一畦蔬,能同否。wèn páo huáng gé wài yī qí shū,néng tóng fǒu。

六丑

梁启超

听彻宵残雨,正帘外晓寒衣薄。tīng chè xiāo cán yǔ,zhèng lián wài xiǎo hán yī báo。
莫道春归,便浓春池阁,已自萧索。mò dào chūn guī,biàn nóng chūn chí gé,yǐ zì xiāo suǒ。
问岁华深浅,愔愔桃叶,在旧时栏角。wèn suì huá shēn qiǎn,yīn yīn táo yè,zài jiù shí lán jiǎo。
繁红斗尽无人觉。fán hóng dòu jǐn wú rén jué。
待解寻芳,东风已恶,欢期未分零落。dài jiě xún fāng,dōng fēng yǐ è,huān qī wèi fēn líng luò。
尚曲墙扶绕,频动春酌。shàng qū qiáng fú rào,pín dòng chūn zhuó。
情怀如昨。qíng huái rú zuó。
只休休莫莫,似水流年,底成飘泊。zhǐ xiū xiū mò mò,shì shuǐ liú nián,dǐ chéng piāo pō。
故枝犹缀残萼,又蜂衔燕蹴。gù zhī yóu zhuì cán è,yòu fēng xián yàn cù。
乍欺怯弱,愁对汝自扃深閤。zhà qī qiè ruò,chóu duì rǔ zì jiōng shēn gé。
却不奈一阵轻飙无赖,送敲垂幕,感啼鸟未抛前约。què bù nài yī zhèn qīng biāo wú lài,sòng qiāo chuí mù,gǎn tí niǎo wèi pāo qián yuē。
向花间道不如归去,怕人瘦削。xiàng huā jiān dào bù rú guī qù,pà rén shòu xuē。

采桑子

梁启超

沈沈一枕扶头睡,直到黄昏。shěn shěn yī zhěn fú tóu shuì,zhí dào huáng hūn。
犹掩重门。yóu yǎn zhòng mén。
门外梨花有泪痕。mén wài lí huā yǒu lèi hén。
薰篝萧瑟炉烟少,不道衣单。xūn gōu xiāo sè lú yān shǎo,bù dào yī dān。
却道春寒。què dào chūn hán。
丝雨蒙蒙独倚栏。sī yǔ méng méng dú yǐ lán。

谢秋娘

梁启超

休轻别,别易见时难。xiū qīng bié,bié yì jiàn shí nán。
燕子不归春寂寂,恨烟颦雨杏花寒。yàn zi bù guī chūn jì jì,hèn yān pín yǔ xìng huā hán。
小立已黄昏。xiǎo lì yǐ huáng hūn。

浪淘沙

梁启超

燕子旧人家。yàn zi jiù rén jiā。
枨触年华。chéng chù nián huá。
锦城春尽又飞花。jǐn chéng chūn jǐn yòu fēi huā。
不是浔阳江上客,休听琵琶。bù shì xún yáng jiāng shàng kè,xiū tīng pí pá。
轻梦怕愁遮。qīng mèng pà chóu zhē。
云影窗纱。yún yǐng chuāng shā。
一天浓絮太亏他。yī tiān nóng xù tài kuī tā。
镇日飘零何处也,依旧天涯。zhèn rì piāo líng hé chù yě,yī jiù tiān yá。

鬲溪梅令次韵孝通

梁启超

凄凉花事一春迟。qī liáng huā shì yī chūn chí。
苦寻思。kǔ xún sī。
袖口香寒摘得最繁枝。xiù kǒu xiāng hán zhāi dé zuì fán zhī。
江南持与谁。jiāng nán chí yǔ shuí。
溶溶微月浸愁漪。róng róng wēi yuè jìn chóu yī。
夜寒时。yè hán shí。
一迾梦烟愁雨我怜伊。yī liè mèng yān chóu yǔ wǒ lián yī。
春阑花未知。chūn lán huā wèi zhī。

蝶恋花·二阕

梁启超

曾是年时行乐处。céng shì nián shí xíng lè chù。
典尽貂裘,日日如泥醉。diǎn jǐn diāo qiú,rì rì rú ní zuì。
醉别西楼醒不记。zuì bié xī lóu xǐng bù jì。
马头犹作香奁语。mǎ tóu yóu zuò xiāng lián yǔ。
一霎人天成影事。yī shà rén tiān chéng yǐng shì。
剑魄琴魂,添得凄凉意。jiàn pò qín hún,tiān dé qī liáng yì。
知否双文挑锦字。zhī fǒu shuāng wén tiāo jǐn zì。
当时月照人无寐。dāng shí yuè zhào rén wú mèi。
1041234567