古诗词

金陵哭外舅叶六桐先生

黄宗羲

泥涂身事苦,行止自难持。ní tú shēn shì kǔ,xíng zhǐ zì nán chí。
春雨迷台路,秋声滞燕矶。chūn yǔ mí tái lù,qiū shēng zhì yàn jī。
音尘三月断,传说数番疑。yīn chén sān yuè duàn,chuán shuō shù fān yí。
夙昔风期在,青镫或见之。sù xī fēng qī zài,qīng dèng huò jiàn zhī。
黄宗羲

黄宗羲

黄宗羲(1610年9月24日—1695年8月12日)明末清初经学家、史学家、思想家、地理学家、天文历算学家、教育家,东林七君子黄尊素长子,汉族,浙江绍兴府余姚县人。字太冲,一字德冰,号南雷,别号梨洲老人、梨洲山人、蓝水渔人、鱼澄洞主、双瀑院长、古藏室史臣等,学者称梨洲先生。黄宗羲学问极博,思想深邃,著作宏富,与顾炎武、王夫之并称明末清初三大思想家(或清初三大儒);与弟黄宗炎、黄宗会号称浙东三黄;与顾炎武、方以智、王夫之、朱舜水并称为“明末清初五大家”,亦有“中国思想启蒙之父”之誉。 黄宗羲的作品>>

猜您喜欢

三月十九日闻杜鹃

黄宗羲

江村漠漠竹枝雨,杜鹃上下声音苦。jiāng cūn mò mò zhú zhī yǔ,dù juān shàng xià shēng yīn kǔ。
此鸟年年向寒食,何独今闻摧肺腑。cǐ niǎo nián nián xiàng hán shí,hé dú jīn wén cuī fèi fǔ。
昔人云是古帝魂,再拜不敢忘旧主。xī rén yún shì gǔ dì hún,zài bài bù gǎn wàng jiù zhǔ。
前年三月十九日,山岳崩颓哀下土。qián nián sān yuè shí jiǔ rì,shān yuè bēng tuí āi xià tǔ。
杂花生树莺又飞,逆首依然逋膏斧。zá huā shēng shù yīng yòu fēi,nì shǒu yī rán bū gāo fǔ。
燕山模糊吹蒿薤,江表熙怡卧钟鼓。yàn shān mó hú chuī hāo xiè,jiāng biǎo xī yí wò zhōng gǔ。
太王蓄意及圣昌,奥窔通诚各追数。tài wáng xù yì jí shèng chāng,ào yào tōng chéng gè zhuī shù。
金马封事石渠书,怨毒犹然在门户。jīn mǎ fēng shì shí qú shū,yuàn dú yóu rán zài mén hù。
静听呜咽若有谓,懦夫不难安寠薮。jìng tīng wū yàn ruò yǒu wèi,nuò fū bù nán ān jù sǒu。
何不疾呼自庙堂,徒令涕泣沾草莽。hé bù jí hū zì miào táng,tú lìng tì qì zhān cǎo mǎng。

卧病旬日未已闲书所忆其二

黄宗羲

却火烧余此病身,更无思卢染秋尘。què huǒ shāo yú cǐ bìng shēn,gèng wú sī lú rǎn qiū chén。
打钟扫地今行者,阮哭嵇狂仆恨人。dǎ zhōng sǎo dì jīn xíng zhě,ruǎn kū jī kuáng pū hèn rén。
风浪满庭闲暮日,莺花极目坐芳辰。fēng làng mǎn tíng xián mù rì,yīng huā jí mù zuò fāng chén。
静中探得真消息,只觉于今万物亲。jìng zhōng tàn dé zhēn xiāo xī,zhǐ jué yú jīn wàn wù qīn。

寒夜月仿孟东野体

黄宗羲

霜辉濯寒魄,景象恒过清。shuāng huī zhuó hán pò,jǐng xiàng héng guò qīng。
止于枕上看,不可立中庭。zhǐ yú zhěn shàng kàn,bù kě lì zhōng tíng。
枕上一尺光,中庭千里横。zhěn shàng yī chǐ guāng,zhōng tíng qiān lǐ héng。
千里多伤悲,一尺已峥嵘。qiān lǐ duō shāng bēi,yī chǐ yǐ zhēng róng。
贫病赏明月,更无丝竹声。pín bìng shǎng míng yuè,gèng wú sī zhú shēng。
但言此夜好,已完看月情。dàn yán cǐ yè hǎo,yǐ wán kàn yuè qíng。
始知天有月,不为贫病明。shǐ zhī tiān yǒu yuè,bù wèi pín bìng míng。

读上蔡语录上蔡家极有好砚后尽舍之一好砚亦与人慨然赋此

黄宗羲

有宋上蔡谢先生,一砚不留磨破瓦。yǒu sòng shàng cài xiè xiān shēng,yī yàn bù liú mó pò wǎ。
要使胸中自廓然,世间何物更难舍。yào shǐ xiōng zhōng zì kuò rán,shì jiān hé wù gèng nán shě。
而吾平生玩物心,扰扰无殊于野马。ér wú píng shēng wán wù xīn,rǎo rǎo wú shū yú yě mǎ。
忽然北风卷土去,不名一钱在屋下。hū rán běi fēng juǎn tǔ qù,bù míng yī qián zài wū xià。
突兀三砚真奇物,天将史笔委之野。tū wù sān yàn zhēn qí wù,tiān jiāng shǐ bǐ wěi zhī yě。
一砚龙尾从西土,治乱存殁泪堪把。yī yàn lóng wěi cóng xī tǔ,zhì luàn cún mò lèi kān bǎ。
一砚活眼晕九重,秋水时向明窗泻。yī yàn huó yǎn yūn jiǔ zhòng,qiū shuǐ shí xiàng míng chuāng xiè。
丁子王作合玉砚,千祀古文出亡社。dīng zi wáng zuò hé yù yàn,qiān sì gǔ wén chū wáng shè。
三砚纵横傍短檠,雪屋无烟亦潇洒。sān yàn zòng héng bàng duǎn qíng,xuě wū wú yān yì xiāo sǎ。
昔年送女入甬东,穴壁偷儿不相假。xī nián sòng nǚ rù yǒng dōng,xué bì tōu ér bù xiāng jiǎ。
吾时闻之在中途,欲行不前奈两踝。wú shí wén zhī zài zhōng tú,yù xíng bù qián nài liǎng huái。
娇儿阿寿恐吾伤,乞得滑砚强吾写。jiāo ér ā shòu kǒng wú shāng,qǐ dé huá yàn qiáng wú xiě。
吾为阿寿勉强笑,握笔终然多牵惹。wú wèi ā shòu miǎn qiáng xiào,wò bǐ zhōng rán duō qiān rě。
开卷今见上蔡事,使我愧汗如盛夏。kāi juǎn jīn jiàn shàng cài shì,shǐ wǒ kuì hàn rú shèng xià。
丈夫力不能自割,偷儿真为益我者。zhàng fū lì bù néng zì gē,tōu ér zhēn wèi yì wǒ zhě。
儿亡三载砚四年,有贼不向贫家打。ér wáng sān zài yàn sì nián,yǒu zéi bù xiàng pín jiā dǎ。

七夕梦梅花

黄宗羲

梅花独立正愁绝,冰缠雾死卧天阙。méi huā dú lì zhèng chóu jué,bīng chán wù sǐ wò tiān quē。
孤香牢落护残枝,不随飘堕四更月。gū xiāng láo luò hù cán zhī,bù suí piāo duò sì gèng yuè。
新诗句句逼空蒙,嫣然一笑隔林樾。xīn shī jù jù bī kōng méng,yān rán yī xiào gé lín yuè。
有如高士白云表,牛矢烟消山雪合。yǒu rú gāo shì bái yún biǎo,niú shǐ yān xiāo shān xuě hé。
一生寒瘦长镵句,伸头窥天亦半缺。yī shēng hán shòu zhǎng chán jù,shēn tóu kuī tiān yì bàn quē。
谁寄山瓢落叶中,泻向梅花同傲兀。shuí jì shān piáo luò yè zhōng,xiè xiàng méi huā tóng ào wù。
已上六韵梦中作,瓜舍驱猪方矻矻。yǐ shàng liù yùn mèng zhōng zuò,guā shě qū zhū fāng kū kū。
床头摸衣境过清,不谓三伏犹未卒。chuáng tóu mō yī jìng guò qīng,bù wèi sān fú yóu wèi zú。
始知此夜梅花诗,未与炎景相唐突。shǐ zhī cǐ yè méi huā shī,wèi yǔ yán jǐng xiāng táng tū。

壬寅二月遇火次陶韵

黄宗羲

长松缚茅宇,乱石开南轩。zhǎng sōng fù máo yǔ,luàn shí kāi nán xuān。
夜半有明烛,停午无烟燔。yè bàn yǒu míng zhú,tíng wǔ wú yān fán。
三载头滑,花药满春前。sān zài jué tóu huá,huā yào mǎn chūn qián。
坎止复流行,心迹异方圆。kǎn zhǐ fù liú xíng,xīn jì yì fāng yuán。
年荒避盗贼,旧居姑且还。nián huāng bì dào zéi,jiù jū gū qiě hái。
春风吹野火,红焰涨遥天。chūn fēng chuī yě huǒ,hóng yàn zhǎng yáo tiān。
新诗焦泥壁,老树夭长年。xīn shī jiāo ní bì,lǎo shù yāo zhǎng nián。
颓园寒瀑响,土锉月中闲。tuí yuán hán pù xiǎng,tǔ cuò yuè zhōng xián。
遂令长往计,牢落难贞坚。suì lìng zhǎng wǎng jì,láo luò nán zhēn jiān。
故书出焰中,叶叶如荷田。gù shū chū yàn zhōng,yè yè rú hé tián。
惜此复幸此,不废食与眠。xī cǐ fù xìng cǐ,bù fèi shí yǔ mián。
吾尝訾遗山,卖书乃买园。wú cháng zī yí shān,mài shū nǎi mǎi yuán。

五月复遇火

黄宗羲

局促返旧居,鸡犬共一轩。jú cù fǎn jiù jū,jī quǎn gòng yī xuān。
缩头床下雨,眯眼灶中燔。suō tóu chuáng xià yǔ,mī yǎn zào zhōng fán。
南风怪事发,正当子夜前。nán fēng guài shì fā,zhèng dāng zi yè qián。
排墙得生命,再拜告九圆。pái qiáng dé shēng mìng,zài bài gào jiǔ yuán。
臣年已五十,否极不终还。chén nián yǐ wǔ shí,fǒu jí bù zhōng hái。
发言多冒人,举足辄违天。fā yán duō mào rén,jǔ zú zhé wéi tiān。
半生滨十死,两火际一年。bàn shēng bīn shí sǐ,liǎng huǒ jì yī nián。
莫言茅屋陋,宾客非等闲。mò yán máo wū lòu,bīn kè fēi děng xián。
鬼目不相瞷,而逊华堂坚。guǐ mù bù xiāng jiàn,ér xùn huá táng jiān。
其理不可解,辨说空田田。qí lǐ bù kě jiě,biàn shuō kōng tián tián。
昨者刘伯绳,为我不安眠。zuó zhě liú bó shéng,wèi wǒ bù ān mián。
仆本方外人,岂终保丘园。pū běn fāng wài rén,qǐ zhōng bǎo qiū yuán。

与徐昭法

黄宗羲

人传徐昭法,可闻不可见。rén chuán xú zhāo fǎ,kě wén bù kě jiàn。
我今上灵岩,钟鼓集法眷。wǒ jīn shàng líng yán,zhōng gǔ jí fǎ juàn。
相看尽陈人,不参以时彦。xiāng kàn jǐn chén rén,bù cān yǐ shí yàn。
徐子最后来,布袍巾幅绢。xú zi zuì hòu lái,bù páo jīn fú juàn。
储公览拙文,珍重压端砚。chǔ gōng lǎn zhuō wén,zhēn zhòng yā duān yàn。
徐子翻读之,喟然而称善。xú zi fān dú zhī,kuì rán ér chēng shàn。
谓是震川后,叙事无人荐。wèi shì zhèn chuān hòu,xù shì wú rén jiàn。
虞山加粉泽,可谓不善变。yú shān jiā fěn zé,kě wèi bù shàn biàn。
落此一瓣香,百年如觌面。luò cǐ yī bàn xiāng,bǎi nián rú dí miàn。
出其论文书,并与他著撰。chū qí lùn wén shū,bìng yǔ tā zhù zhuàn。
体裁既整齐,字句亦工练。tǐ cái jì zhěng qí,zì jù yì gōng liàn。
夜坐天山堂,诸家评略遍。yè zuò tiān shān táng,zhū jiā píng lüè biàn。
人言子寡言,子言如竹笕。rén yán zi guǎ yán,zi yán rú zhú jiǎn。
乃知世知子,犹为子之羡。nǎi zhī shì zhī zi,yóu wèi zi zhī xiàn。

青藤歌

黄宗羲

离奇轮囷岁月长,犹见当年读书意。lí qí lún qūn suì yuè zhǎng,yóu jiàn dāng nián dú shū yì。
忆昔元美主文盟,一捧珠盘同受记。yì xī yuán měi zhǔ wén méng,yī pěng zhū pán tóng shòu jì。
七子五子广且续,不放他人一头地。qī zi wǔ zi guǎng qiě xù,bù fàng tā rén yī tóu dì。
踽踽穷巷一老生,倔强不肯从世议。jǔ jǔ qióng xiàng yī lǎo shēng,jué qiáng bù kěn cóng shì yì。
破帽青衫拜孝陵,科名艺苑皆失位。pò mào qīng shān bài xiào líng,kē míng yì yuàn jiē shī wèi。
叔考院本供排场,伯良《红闺》咏丽事。shū kǎo yuàn běn gōng pái chǎng,bó liáng hóng guī yǒng lì shì。
弟子亦可长黄池,不救师门之憔悴。dì zi yì kě zhǎng huáng chí,bù jiù shī mén zhī qiáo cuì。
岂知文章有定价,未及百年见真伪。qǐ zhī wén zhāng yǒu dìng jià,wèi jí bǎi nián jiàn zhēn wěi。
光芒夜半惊鬼神,即无中郎岂肯坠。guāng máng yè bàn jīng guǐ shén,jí wú zhōng láng qǐ kěn zhuì。
余尝山行入深谷,如此青藤亦累累。yú cháng shān xíng rù shēn gǔ,rú cǐ qīng téng yì lèi lèi。
此藤苟不遇文长,篱落粪土谁人视。cǐ téng gǒu bù yù wén zhǎng,lí luò fèn tǔ shuí rén shì。
斯世乃忍弃文长,文长不忍一藤弃。sī shì nǎi rěn qì wén zhǎng,wén zhǎng bù rěn yī téng qì。
吾友胜吉加护持,还见文章如昔比。wú yǒu shèng jí jiā hù chí,hái jiàn wén zhāng rú xī bǐ。
39123