古诗词

至乐

谭莹

已无亲养总寻常,独以官贫去住忘。yǐ wú qīn yǎng zǒng xún cháng,dú yǐ guān pín qù zhù wàng。
至乐蔼然依骨肉,求工无益悔词章。zhì lè ǎi rán yī gǔ ròu,qiú gōng wú yì huǐ cí zhāng。
出山最苦难低首,游世何容太热肠。chū shān zuì kǔ nán dī shǒu,yóu shì hé róng tài rè cháng。
旧日酒徒犹未散,拗花同醉绿阴堂。jiù rì jiǔ tú yóu wèi sàn,ǎo huā tóng zuì lǜ yīn táng。

谭莹

谭莹,字兆仁,号玉生,南海人。道光甲辰举人,历官琼州教授,加内阁中书衔。有《乐志堂诗略》。 谭莹的作品>>

猜您喜欢

画墁堂夜坐

谭莹

庭空半残月,萤火入凉烟。tíng kōng bàn cán yuè,yíng huǒ rù liáng yān。
竹柏影成画,香花心悟禅。zhú bǎi yǐng chéng huà,xiāng huā xīn wù chán。
倦游疑隔世,多故逼中年。juàn yóu yí gé shì,duō gù bī zhōng nián。
静境无人共,支琴独未眠。jìng jìng wú rén gòng,zhī qín dú wèi mián。

镜槛

谭莹

镜槛无人月似冰,落梅依旧影崚嶒。jìng kǎn wú rén yuè shì bīng,luò méi yī jiù yǐng léng céng。
犬声豪甚当关仆,鹤梦恬于退院僧。quǎn shēng háo shén dāng guān pū,hè mèng tián yú tuì yuàn sēng。
故宅未尝经丧乱,素交宁忍问衰兴。gù zhái wèi cháng jīng sàng luàn,sù jiāo níng rěn wèn shuāi xīng。
田园易主儿孙在,插架何当付羽陵。tián yuán yì zhǔ ér sūn zài,chā jià hé dāng fù yǔ líng。