古诗词

余于右台仙馆隙地埋所著书汇封之崇三尺立石识之题曰书冢李黼堂方伯桓用东坡石鼓歌韵为作书冢歌依韵和之

俞樾

我生巳年月在丑,至今已成六十叟。wǒ shēng sì nián yuè zài chǒu,zhì jīn yǐ chéng liù shí sǒu。
人间岁月信如流,金乌飞腾玉兔走。rén jiān suì yuè xìn rú liú,jīn wū fēi téng yù tù zǒu。
亮无上药驻颓龄,空有虚名挂人口。liàng wú shàng yào zhù tuí líng,kōng yǒu xū míng guà rén kǒu。
黄粱已醒卅年前,青史敢期千载后。huáng liáng yǐ xǐng sà nián qián,qīng shǐ gǎn qī qiān zài hòu。
姓名聊可伴阳五,学问翻思傲欧九。xìng míng liáo kě bàn yáng wǔ,xué wèn fān sī ào ōu jiǔ。
不栽王俭幕中莲,不折亚夫营外柳。bù zāi wáng jiǎn mù zhōng lián,bù zhé yà fū yíng wài liǔ。
不随市侩逐锥刀,不作枝官博升斗。bù suí shì kuài zhú zhuī dāo,bù zuò zhī guān bó shēng dòu。
惟将青铁砚为田,何必黄金印悬肘。wéi jiāng qīng tiě yàn wèi tián,hé bì huáng jīn yìn xuán zhǒu。
窃从学海问源流,冀为经畬扫秕莠。qiè cóng xué hǎi wèn yuán liú,jì wèi jīng shē sǎo bǐ yǒu。
开卷居然自得师,闭门未觉吾无友。kāi juǎn jū rán zì dé shī,bì mén wèi jué wú wú yǒu。
茫茫坠绪拨秦灰,历历方言徵楚{豸制}。máng máng zhuì xù bō qín huī,lì lì fāng yán zhēng chǔ zhì zhì。
少昊氏官辨龙凤,安釐王冢发蝌蚪。shǎo hào shì guān biàn lóng fèng,ān lí wáng zhǒng fā kē dǒu。
欲证夏鼎窥禹穴,思读商盘问殷耇。yù zhèng xià dǐng kuī yǔ xué,sī dú shāng pán wèn yīn gǒu。
妄冀骊珠自我探,耻为狗盗随人嗾。wàng jì lí zhū zì wǒ tàn,chǐ wèi gǒu dào suí rén sǒu。
此中浅深各有得,亦如衢中置尊卣。cǐ zhōng qiǎn shēn gè yǒu dé,yì rú qú zhōng zhì zūn yǒu。
此中疑信每参半,又如问涂向蒙瞍。cǐ zhōng yí xìn měi cān bàn,yòu rú wèn tú xiàng méng sǒu。
只可沿洄水际湄,岂能攀跻山巅嵝。zhǐ kě yán huí shuǐ jì méi,qǐ néng pān jī shān diān lǒu。
坐看精力半生空,竟积简编三尺厚。zuò kàn jīng lì bàn shēng kōng,jìng jī jiǎn biān sān chǐ hòu。
纷纷摹印遍苏杭,落落赏音问谁甘。fēn fēn mó yìn biàn sū háng,luò luò shǎng yīn wèn shuí gān。
徒令纸价市中高,见说流传海外有。tú lìng zhǐ jià shì zhōng gāo,jiàn shuō liú chuán hǎi wài yǒu。
虽然灾祸到枣梨,或者眉寿颂栲杻。suī rán zāi huò dào zǎo lí,huò zhě méi shòu sòng kǎo chǒu。
世人得鼠欲吓凤,几辈画虎翻成狗。shì rén dé shǔ yù xià fèng,jǐ bèi huà hǔ fān chéng gǒu。
我从前年赋悼亡,此身嗒然如木偶。wǒ cóng qián nián fù dào wáng,cǐ shēn dā rán rú mù ǒu。
归真有室傍青山,偕老无人同白首。guī zhēn yǒu shì bàng qīng shān,xié lǎo wú rén tóng bái shǒu。
荷锸参军便可埋,摸金校尉何劳掊。hé chā cān jūn biàn kě mái,mō jīn xiào wèi hé láo póu。
右台山下一蜗庐,小有丘壑亦可取。yòu tái shān xià yī wō lú,xiǎo yǒu qiū hè yì kě qǔ。
偶营书冢瘗残稿,巧借名山代藏垢。ǒu yíng shū zhǒng yì cán gǎo,qiǎo jiè míng shān dài cáng gòu。
文冢姑援古人例,墓田能否儿孙守。wén zhǒng gū yuán gǔ rén lì,mù tián néng fǒu ér sūn shǒu。
萤光雪彩听长沦,泉室夜台期速朽。yíng guāng xuě cǎi tīng zhǎng lún,quán shì yè tái qī sù xiǔ。
为君辛苦和苏诗,自唱挽歌非自寿。wèi jūn xīn kǔ hé sū shī,zì chàng wǎn gē fēi zì shòu。
俞樾

俞樾

俞樾(1821-1907),字荫甫,自号曲园居士,浙江德清人。清末著名学者、文学家、经学家、古文字学家、书法家。他是现代诗人俞平伯的曾祖父,章太炎、吴昌硕、日本井上陈政皆出其门下。清道光三十年(1850年)进士,曾任翰林院编修。后受咸丰皇帝赏识,放任河南学政,被御史曹登庸劾奏“试题割裂经义”,因而罢官。遂移居苏州,潜心学术达40余载。治学以经学为主,旁及诸子学、史学、训诂学,乃至戏曲、诗词、小说、书法等,可谓博大精深。海内及日本、朝鲜等国向他求学者甚众,尊之为朴学大师。 俞樾的作品>>

猜您喜欢

落叶

俞樾

秋风不设护花铃,任扑云亭又水亭。qiū fēng bù shè hù huā líng,rèn pū yún tíng yòu shuǐ tíng。
辟荔墙垣犹有剩,梧桐院落最先听。pì lì qiáng yuán yóu yǒu shèng,wú tóng yuàn luò zuì xiān tīng。
烂红乾翠都堪惜,转绿回黄不暂停。làn hóng qián cuì dōu kān xī,zhuǎn lǜ huí huáng bù zàn tíng。
我亦人间一蒲柳,敢同松柏斗遐龄。wǒ yì rén jiān yī pú liǔ,gǎn tóng sōng bǎi dòu xiá líng。

三女堆

俞樾

吴宫花草付荒烟,幸此佳城筑尚坚。wú gōng huā cǎo fù huāng yān,xìng cǐ jiā chéng zhù shàng jiān。
千古漫矜铜雀瓦,一抔犹剩赤乌砖。qiān gǔ màn jīn tóng què wǎ,yī póu yóu shèng chì wū zhuān。
休嫌貉子难为配,且喜蟂姬与并传。xiū xián háo zi nán wèi pèi,qiě xǐ xiāo jī yǔ bìng chuán。
毕竟江东儿女好,刘家豚犬太堪怜。bì jìng jiāng dōng ér nǚ hǎo,liú jiā tún quǎn tài kān lián。

汤阴谒岳忠武庙

俞樾

十年阃外枕雕戈,奈此秦头压日何。shí nián kǔn wài zhěn diāo gē,nài cǐ qín tóu yā rì hé。
南渡君臣生气少,东窗夫妇杀机多。nán dù jūn chén shēng qì shǎo,dōng chuāng fū fù shā jī duō。
功高岂意翻成罪,战胜无端更议和。gōng gāo qǐ yì fān chéng zuì,zhàn shèng wú duān gèng yì hé。
不待吁天诬早辩,精忠二字总难磨。bù dài xū tiān wū zǎo biàn,jīng zhōng èr zì zǒng nán mó。

散馆改官口占一律

俞樾

天风吹我下蓬瀛,敢与群仙证旧盟。tiān fēng chuī wǒ xià péng yíng,gǎn yǔ qún xiān zhèng jiù méng。
好向玉堂称过客,重烦丹笔注微名。hǎo xiàng yù táng chēng guò kè,zhòng fán dān bǐ zhù wēi míng。
升沉有数人难挽,造化无心事总平。shēng chén yǒu shù rén nán wǎn,zào huà wú xīn shì zǒng píng。
却笑随园老居士,落花诗句太关情。què xiào suí yuán lǎo jū shì,luò huā shī jù tài guān qíng。

琴西引疾归里复以诗贻之

俞樾

问说高堂已白头,书来苦劝早归休。wèn shuō gāo táng yǐ bái tóu,shū lái kǔ quàn zǎo guī xiū。
匆匆春梦收残局,落落晨星感昔游。cōng cōng chūn mèng shōu cán jú,luò luò chén xīng gǎn xī yóu。
廿载名场同得失,两家诗派异源流。niàn zài míng chǎng tóng dé shī,liǎng jiā shī pài yì yuán liú。
男儿不副旗常志,尚有名山一席留。nán ér bù fù qí cháng zhì,shàng yǒu míng shān yī xí liú。

咏西瓜灯四首

俞樾

一场瓜战夜初停,幻出团团满月形。yī chǎng guā zhàn yè chū tíng,huàn chū tuán tuán mǎn yuè xíng。
圣火养成千岁绿,仙丹炼就十分青。shèng huǒ yǎng chéng qiān suì lǜ,xiān dān liàn jiù shí fēn qīng。
擎来何减琉璃碗,望去偏疑翡翠屏。qíng lái hé jiǎn liú lí wǎn,wàng qù piān yí fěi cuì píng。
不是金刀能割膜,痴皮那得化空灵。bù shì jīn dāo néng gē mó,chī pí nà dé huà kōng líng。

咏西瓜灯四首

俞樾

剥尽层层皮与肤,此中原自费工夫。bō jǐn céng céng pí yǔ fū,cǐ zhōng yuán zì fèi gōng fū。
光明岂减燃脐董,空洞真成剖腹胡。guāng míng qǐ jiǎn rán qí dǒng,kōng dòng zhēn chéng pōu fù hú。
笑尔烛奴无位置,比他云母略模糊。xiào ěr zhú nú wú wèi zhì,bǐ tā yún mǔ lüè mó hú。
世间何物堪相拟,只有回回青亚姑。shì jiān hé wù kān xiāng nǐ,zhǐ yǒu huí huí qīng yà gū。

咏西瓜灯四首

俞樾

宵深移近读书堂,伴我青灯兴更长。xiāo shēn yí jìn dú shū táng,bàn wǒ qīng dēng xīng gèng zhǎng。
要使腹中无块垒,自然顶上有圆光。yào shǐ fù zhōng wú kuài lěi,zì rán dǐng shàng yǒu yuán guāng。
莫嫌燄燄膏将减,只觉荧荧火欲凉。mò xián yàn yàn gāo jiāng jiǎn,zhǐ jué yíng yíng huǒ yù liáng。
不解朱门歌舞地,高烧红烛照红妆。bù jiě zhū mén gē wǔ dì,gāo shāo hóng zhú zhào hóng zhuāng。

咏西瓜灯四首

俞樾

但觉华光竟夕增,居然清似一轮冰。dàn jué huá guāng jìng xī zēng,jū rán qīng shì yī lún bīng。
也同天上青藜火,不比人间黑漆灯。yě tóng tiān shàng qīng lí huǒ,bù bǐ rén jiān hēi qī dēng。
我辈生涯原淡淡,个中消息自腾腾。wǒ bèi shēng yá yuán dàn dàn,gè zhōng xiāo xī zì téng téng。
玉堂不少青莲炬,让与西清旧友朋。yù táng bù shǎo qīng lián jù,ràng yǔ xī qīng jiù yǒu péng。

馀主讲苏州紫阳书院而孙琴西同年适亦主讲杭州之紫阳一时有庚戌两紫阳之目戏作诗寄琴西

俞樾

廿年得失共命场,今日东来两紫阳。niàn nián dé shī gòng mìng chǎng,jīn rì dōng lái liǎng zǐ yáng。
乱后须眉都小异,狂来旗鼓尚相当。luàn hòu xū méi dōu xiǎo yì,kuáng lái qí gǔ shàng xiāng dāng。
主盟坛坫谁牛耳,载酒江湖旧雁行。zhǔ méng tán diàn shuí niú ěr,zài jiǔ jiāng hú jiù yàn xíng。
寄语执经诸弟子,莫争门户苦参商。jì yǔ zhí jīng zhū dì zi,mò zhēng mén hù kǔ cān shāng。

嘉平二十日移居经史卷

俞樾

泛宅浮家任所如,偶来吴下卜新居。fàn zhái fú jiā rèn suǒ rú,ǒu lái wú xià bo xīn jū。
敢争子美沧浪席,且读天随笠泽书。gǎn zhēng zi měi cāng làng xí,qiě dú tiān suí lì zé shū。
朝籍久除无束缚,乡山欲买尚踌躇。cháo jí jiǔ chú wú shù fù,xiāng shān yù mǎi shàng chóu chú。
一椽聊借诗人屋,大好城南独学庐。yī chuán liáo jiè shī rén wū,dà hǎo chéng nán dú xué lú。

嘉平二十日移居经史卷

俞樾

不才何敢望前贤,仙籍刚迟六十年。bù cái hé gǎn wàng qián xián,xiān jí gāng chí liù shí nián。
或有因缘存翰墨,故容啸傲寄林泉。huò yǒu yīn yuán cún hàn mò,gù róng xiào ào jì lín quán。
园荒更拟添新竹,池小还思补种莲。yuán huāng gèng nǐ tiān xīn zhú,chí xiǎo hái sī bǔ zhǒng lián。
殊较梁家夫妇胜,当年庑下太堪怜。shū jiào liáng jiā fū fù shèng,dāng nián wǔ xià tài kān lián。

嘉平二十日移居经史卷

俞樾

摩挲碑碣手频揩,遗址重寻赉砚斋。mó sā bēi jié shǒu pín kāi,yí zhǐ zhòng xún lài yàn zhāi。
前辈风流吾岂及,小园花木近犹佳。qián bèi fēng liú wú qǐ jí,xiǎo yuán huā mù jìn yóu jiā。
嶙峋石骨高于屋,潋滟波纹绿到阶。lín xún shí gǔ gāo yú wū,liàn yàn bō wén lǜ dào jiē。
最喜数椽临水筑,红蛮格子早安排。zuì xǐ shù chuán lín shuǐ zhù,hóng mán gé zi zǎo ān pái。

嘉平二十日移居经史卷

俞樾

眠云精舍榭微波,想见当年胜地多。mián yún jīng shě xiè wēi bō,xiǎng jiàn dāng nián shèng dì duō。
欲为名园记兴废,空留老树意婆娑。yù wèi míng yuán jì xīng fèi,kōng liú lǎo shù yì pó suō。
百年俯仰成今昔,半亩宽闲足啸歌。bǎi nián fǔ yǎng chéng jīn xī,bàn mǔ kuān xián zú xiào gē。
安得草堂资十万,重将旧迹补烟罗。ān dé cǎo táng zī shí wàn,zhòng jiāng jiù jì bǔ yān luó。

感事四首

俞樾

海上军容盛火荼,名王自领黑云都。hǎi shàng jūn róng shèng huǒ tú,míng wáng zì lǐng hēi yún dōu。
独当淝水心原壮,一失街亭势已孤。dú dāng féi shuǐ xīn yuán zhuàng,yī shī jiē tíng shì yǐ gū。
九地藏兵狐善搰,重洋传檄鳄难驱。jiǔ dì cáng bīng hú shàn hú,zhòng yáng chuán xí è nán qū。
遥知此夕甘泉望,早见烽烟照大沽。yáo zhī cǐ xī gān quán wàng,zǎo jiàn fēng yān zhào dà gū。