古诗词

以摄影法成澹定村心太平草庐图,张六士为题长句,次其韵

丘逢甲

我生本在东海东,中有万三千尺出海之高峰。wǒ shēng běn zài dōng hǎi dōng,zhōng yǒu wàn sān qiān chǐ chū hǎi zhī gāo fēng。
此峰上有万年不化之古雪,玉立天半尤奇雄。cǐ fēng shàng yǒu wàn nián bù huà zhī gǔ xuě,yù lì tiān bàn yóu qí xióng。
我生延平同甲子,坠地心妄怀愚忠。wǒ shēng yán píng tóng jiǎ zi,zhuì dì xīn wàng huái yú zhōng。
毗耶故国不能守,脱身兵火烧天红。pí yé gù guó bù néng shǒu,tuō shēn bīng huǒ shāo tiān hóng。
坐令玉山竟落五百年后此一劫,有愧东渡沧海朱家龙。zuò lìng yù shān jìng luò wǔ bǎi nián hòu cǐ yī jié,yǒu kuì dōng dù cāng hǎi zhū jiā lóng。
扁舟走闽复走粤,郁然五岭佳气何葱茏?神僧许我一片干净土,闯然入户精灵通。biǎn zhōu zǒu mǐn fù zǒu yuè,yù rán wǔ lǐng jiā qì hé cōng lóng?shén sēng xǔ wǒ yī piàn gàn jìng tǔ,chuǎng rán rù hù jīng líng tōng。
闽粤之交小卜筑,手斩荆棘披蒿蓬。mǐn yuè zhī jiāo xiǎo bo zhù,shǒu zhǎn jīng jí pī hāo péng。
南来腾空立天马,北眺水月明石虹。nán lái téng kōng lì tiān mǎ,běi tiào shuǐ yuè míng shí hóng。
玉华金简并罗列,吾庐为主山为从。yù huá jīn jiǎn bìng luó liè,wú lú wèi zhǔ shān wèi cóng。
东望军山念吾祖,勤王当日亦复师无功。dōng wàng jūn shān niàn wú zǔ,qín wáng dāng rì yì fù shī wú gōng。
吾庐之西万松顶,大山小山森相宫。wú lú zhī xī wàn sōng dǐng,dà shān xiǎo shān sēn xiāng gōng。
此山乃若特为吾庐设,山名不妨偶与匡君同。cǐ shān nǎi ruò tè wèi wú lú shè,shān míng bù fáng ǒu yǔ kuāng jūn tóng。
四山之中中有村,吾庐适在村当中。sì shān zhī zhōng zhōng yǒu cūn,wú lú shì zài cūn dāng zhōng。
人间若别有天地,桃花流水尽日声淙淙。rén jiān ruò bié yǒu tiān dì,táo huā liú shuǐ jǐn rì shēng cóng cóng。
额吾庐以黄庭语,岂欲上蹑神仙踪?表吾庐者奉新许,笔势劲若铭彝钟。é wú lú yǐ huáng tíng yǔ,qǐ yù shàng niè shén xiān zōng?biǎo wú lú zhě fèng xīn xǔ,bǐ shì jìn ruò míng yí zhōng。
丙申之春吾庐寔经始,买山更在光绪乙未之初冬。bǐng shēn zhī chūn wú lú shí jīng shǐ,mǎi shān gèng zài guāng xù yǐ wèi zhī chū dōng。
十五年中一转瞬,辋川图画久慕前贤风。shí wǔ nián zhōng yī zhuǎn shùn,wǎng chuān tú huà jiǔ mù qián xián fēng。
镜中谁作此狡狯,山林舍宇人物顿觉如亲逢。jìng zhōng shuí zuò cǐ jiǎo kuài,shān lín shě yǔ rén wù dùn jué rú qīn féng。
堂堂乎张,文采冠吾党,前辉后光昌而丰。táng táng hū zhāng,wén cǎi guān wú dǎng,qián huī hòu guāng chāng ér fēng。
人生意气潜契合,东山茯苓西山松。rén shēng yì qì qián qì hé,dōng shān fú líng xī shān sōng。
为吾题图意乃在图表,证今引古词何鸿!即以词论已超绝,直与明镜摄影齐神工。wèi wú tí tú yì nǎi zài tú biǎo,zhèng jīn yǐn gǔ cí hé hóng!jí yǐ cí lùn yǐ chāo jué,zhí yǔ míng jìng shè yǐng qí shén gōng。
嗟哉文学在今日,遭值世宙方昏雺。jiē zāi wén xué zài jīn rì,zāo zhí shì zhòu fāng hūn wù。
已抑公羊作饼家,更诬孔子为儒童。yǐ yì gōng yáng zuò bǐng jiā,gèng wū kǒng zi wèi rú tóng。
三年不飞亦已矣,岂有一举天能冲?夐乎欲论太平世,人狙出口谁能容?sān nián bù fēi yì yǐ yǐ,qǐ yǒu yī jǔ tiān néng chōng?xiòng hū yù lùn tài píng shì,rén jū chū kǒu shuí néng róng?
君家仲坚昔吾慕,偶然游戏海上思作虬髯公。jūn jiā zhòng jiān xī wú mù,ǒu rán yóu xì hǎi shàng sī zuò qiú rán gōng。
安知仍落此世界,儒冠复戴奄奄欲绝宁吾衷。ān zhī réng luò cǐ shì jiè,rú guān fù dài yǎn yǎn yù jué níng wú zhōng。
已无一时豪杰可摧倒,聊欲万古开拓吾心胸。yǐ wú yī shí háo jié kě cuī dào,liáo yù wàn gǔ kāi tuò wú xīn xiōng。
昆仑山脉走南戒,万水趋海朝祝融。kūn lún shān mài zǒu nán jiè,wàn shuǐ qū hǎi cháo zhù róng。
此间山水清雄良足寄怀抱,且收倚天长剑韬神锋。cǐ jiān shān shuǐ qīng xióng liáng zú jì huái bào,qiě shōu yǐ tiān zhǎng jiàn tāo shén fēng。
太平之民或容作,教取子孙识字为耕农。tài píng zhī mín huò róng zuò,jiào qǔ zi sūn shí zì wèi gēng nóng。
南荒丹山本凤穴,凤虽不至吾仍种竹栽梧桐。nán huāng dān shān běn fèng xué,fèng suī bù zhì wú réng zhǒng zhú zāi wú tóng。
梦中忽见海上故亲友,落月黑塞林青枫。mèng zhōng hū jiàn hǎi shàng gù qīn yǒu,luò yuè hēi sāi lín qīng fēng。
偶图山居志吾幸已脱劫外,乃劳翩然大句相推崇。ǒu tú shān jū zhì wú xìng yǐ tuō jié wài,nǎi láo piān rán dà jù xiāng tuī chóng。
人生得闲无事亦仙福,黄庭此语吾所宗。rén shēng dé xián wú shì yì xiān fú,huáng tíng cǐ yǔ wú suǒ zōng。
有山不归果何乐,世网一坠嗟重重。yǒu shān bù guī guǒ hé lè,shì wǎng yī zhuì jiē zhòng zhòng。
庐山之君昨招我,云中手把青芙蓉。lú shān zhī jūn zuó zhāo wǒ,yún zhōng shǒu bǎ qīng fú róng。
丘逢甲

丘逢甲

丘逢甲(1864年~1912年)近代诗人。字仙根,又字吉甫,号蛰庵、仲阏、华严子,别署海东遗民、南武山人、仓海君。辛亥革命后以仓海为名。祖籍嘉应镇平(今广东蕉岭)。同治三年(1864年)生于台湾彰化,光绪十四年(1887年)中举人,光绪十五年登进士(1889年),授任工部主事。但丘逢甲无意在京做官返回台湾,到台湾台中衡文书院担任主讲,后又于台湾的台南和嘉义教育新学。 丘逢甲的作品>>

猜您喜欢

题叶婉仙女史古香阁集三首

丘逢甲

福慧双修竺落宫,玉楼人去锦屏空。fú huì shuāng xiū zhú luò gōng,yù lóu rén qù jǐn píng kōng。
翩翩独立人间世,赢得香名饮粤中。piān piān dú lì rén jiān shì,yíng dé xiāng míng yǐn yuè zhōng。

题叶婉仙女史古香阁集三首

丘逢甲

滴粉搓酥绮意新,溶溶梅水写丰神。dī fěn cuō sū qǐ yì xīn,róng róng méi shuǐ xiě fēng shén。
桐花阁外论词笔,更遣香闺作替人。tóng huā gé wài lùn cí bǐ,gèng qiǎn xiāng guī zuò tì rén。

重晤梁辑五光禄话旧

丘逢甲

铜狄重摩定惘然,春明旧梦岁周天。tóng dí zhòng mó dìng wǎng rán,chūn míng jiù mèng suì zhōu tiān。
与君同话沧桑劫,已抵仙人五百年。yǔ jūn tóng huà cāng sāng jié,yǐ dǐ xiān rén wǔ bǎi nián。

重晤梁辑五光禄话旧

丘逢甲

风雅都从变后奇,古来词客惯哀时。fēng yǎ dōu cóng biàn hòu qí,gǔ lái cí kè guàn āi shí。
可怜倒海倾河泪,独立苍茫但咏诗。kě lián dào hǎi qīng hé lèi,dú lì cāng máng dàn yǒng shī。

戏为张叟题麻姑进酒图

丘逢甲

人间游戏太风情,混沌初分蝙蝠精。rén jiān yóu xì tài fēng qíng,hùn dùn chū fēn biān fú jīng。
勾引麻姑来侍酒,须妨妒煞老方平。gōu yǐn má gū lái shì jiǔ,xū fáng dù shā lǎo fāng píng。

戏为张叟题麻姑进酒图

丘逢甲

多恐麻姑鬓亦霜,蓬莱清浅海栽桑。duō kǒng má gū bìn yì shuāng,péng lái qīng qiǎn hǎi zāi sāng。
还丹要乞馀杭姥,三少鸡皮却老方。hái dān yào qǐ yú háng lǎo,sān shǎo jī pí què lǎo fāng。

戏为张叟题麻姑进酒图

丘逢甲

不须成佛不生天,纳纳乾坤任放颠。bù xū chéng fú bù shēng tiān,nà nà qián kūn rèn fàng diān。
解识妇人醇酒趣,英雄退步便神仙。jiě shí fù rén chún jiǔ qù,yīng xióng tuì bù biàn shén xiān。

观澜亭题壁,亭旁有庵供佛

丘逢甲

万山难阻水宾士,地陷东南出百夷。wàn shān nán zǔ shuǐ bīn shì,dì xiàn dōng nán chū bǎi yí。
不信狂澜回不得,西风倚剑独题诗。bù xìn kuáng lán huí bù dé,xī fēng yǐ jiàn dú tí shī。

观澜亭题壁,亭旁有庵供佛

丘逢甲

我佛如怜国债深,山河大地变黄金。wǒ fú rú lián guó zhài shēn,shān hé dà dì biàn huáng jīn。
莲台冷袖兜罗手,半壁尘丝古殿阴。lián tái lěng xiù dōu luó shǒu,bàn bì chén sī gǔ diàn yīn。

重游清凉洞,呈钟藕华二首

丘逢甲

五年梦绕清凉洞,猿鹤青山待我来。wǔ nián mèng rào qīng liáng dòng,yuán hè qīng shān dài wǒ lái。
添得两行家国泪,西风吹上会仙台。tiān dé liǎng xíng jiā guó lèi,xī fēng chuī shàng huì xiān tái。

重游清凉洞,呈钟藕华二首

丘逢甲

缤纷花雨散瑶林,持帚仙童倚树吟。bīn fēn huā yǔ sàn yáo lín,chí zhǒu xiān tóng yǐ shù yín。
莫扫天香落人世,中原逐鹿劫尘深。mò sǎo tiān xiāng luò rén shì,zhōng yuán zhú lù jié chén shēn。

钟文南太守

丘逢甲

九万里程环地底,四千年史创皇初。jiǔ wàn lǐ chéng huán dì dǐ,sì qiān nián shǐ chuàng huáng chū。
别开揖让征诛局,山海重编化益书。bié kāi yī ràng zhēng zhū jú,shān hǎi zhòng biān huà yì shū。

钟文南太守

丘逢甲

纽约铁桥天下稀,男儿壮志未应违。niǔ yuē tiě qiáo tiān xià xī,nán ér zhuàng zhì wèi yīng wéi。
班超万里封侯去,陆贾千金奉使归。bān chāo wàn lǐ fēng hóu qù,lù jiǎ qiān jīn fèng shǐ guī。

次韵奉答藕华

丘逢甲

烈烈南风沙扑天,武陵安稳种仙田。liè liè nán fēng shā pū tiān,wǔ líng ān wěn zhǒng xiān tián。
桃花流水无今古,闲过苍鹅出地年。táo huā liú shuǐ wú jīn gǔ,xián guò cāng é chū dì nián。

次韵奉答藕华

丘逢甲

伴食纶扉几日开,紫垣惊见坼三台。bàn shí lún fēi jǐ rì kāi,zǐ yuán jīng jiàn chè sān tái。
东门黄犬华亭鹤,都入香山感事来。dōng mén huáng quǎn huá tíng hè,dōu rù xiāng shān gǎn shì lái。