古诗词

题扇上俞雪朗所画江南山水图奉酬王正子送予之屯留长句

孙枝蔚

我是关中旧酒徒,全家避乱来江都。wǒ shì guān zhōng jiù jiǔ tú,quán jiā bì luàn lái jiāng dōu。
此邦南北之冲衢,相顾草堂多鸿儒。cǐ bāng nán běi zhī chōng qú,xiāng gù cǎo táng duō hóng rú。
文章不救饥寒躯,岁岁挂帆江与湖。wén zhāng bù jiù jī hán qū,suì suì guà fān jiāng yǔ hú。
虽然奔走颜色枯,眼看山水乐有余。suī rán bēn zǒu yán sè kū,yǎn kàn shān shuǐ lè yǒu yú。
夜泊庙门闻啼乌,桥边酒家女当垆。yè pō miào mén wén tí wū,qiáo biān jiǔ jiā nǚ dāng lú。
醉听邻船唱《鹧鸪》,江南乐事轮姑苏。zuì tīng lín chuán chàng zhè gū,jiāng nán lè shì lún gū sū。
洞庭渔人一何愚,风雨不知惜肌肤。dòng tíng yú rén yī hé yú,fēng yǔ bù zhī xī jī fū。
近午打鱼声喧呼,前惊白鹭后飞凫。jìn wǔ dǎ yú shēng xuān hū,qián jīng bái lù hòu fēi fú。
可怜村农更勤劬,小艇叉泥泥最污。kě lián cūn nóng gèng qín qú,xiǎo tǐng chā ní ní zuì wū。
景物此时触老夫,苦搜佳句忘客途。jǐng wù cǐ shí chù lǎo fū,kǔ sōu jiā jù wàng kè tú。
孟尝平原今有无,空手归来愁妻孥。mèng cháng píng yuán jīn yǒu wú,kōng shǒu guī lái chóu qī nú。
赢得清梦绕菰芦,此事语人人谓迂。yíng dé qīng mèng rào gū lú,cǐ shì yǔ rén rén wèi yū。
今者舍舟思登车,有兄远仕新寄书。jīn zhě shě zhōu sī dēng chē,yǒu xiōng yuǎn shì xīn jì shū。
屯留乃在山一隅,但饮葡萄少莼鲈。tún liú nǎi zài shān yī yú,dàn yǐn pú táo shǎo chún lú。
王郎送我心踌蹰,惠以长句胜随珠。wáng láng sòng wǒ xīn chóu chú,huì yǐ zhǎng jù shèng suí zhū。
知我眷恋江上渔,更索俞生画作图。zhī wǒ juàn liàn jiāng shàng yú,gèng suǒ yú shēng huà zuò tú。
他时相见吾友于,但道王郎美丈夫。tā shí xiāng jiàn wú yǒu yú,dàn dào wáng láng měi zhàng fū。
若忆旧游问吴趋,请示此画非模糊。ruò yì jiù yóu wèn wú qū,qǐng shì cǐ huà fēi mó hú。

孙枝蔚

孙枝蔚,字豹人,三原人。康熙己未召试博学鸿词,授内阁中书。有《溉堂集》。 孙枝蔚的作品>>

猜您喜欢

京口遇方尔止

孙枝蔚

去年赋诗平山下,今年饮酒铁瓮城。qù nián fù shī píng shān xià,jīn nián yǐn jiǔ tiě wèng chéng。
湖海飘零成二老,相逢渐觉少弟兄。hú hǎi piāo líng chéng èr lǎo,xiāng féng jiàn jué shǎo dì xiōng。
君髯虽白气犹壮,楼上吟诗楼下惊。jūn rán suī bái qì yóu zhuàng,lóu shàng yín shī lóu xià jīng。
医学旁搜未肯已,六书辨论何其精。yī xué páng sōu wèi kěn yǐ,liù shū biàn lùn hé qí jīng。
将访故人适闽粤,无钱买舟那得行。jiāng fǎng gù rén shì mǐn yuè,wú qián mǎi zhōu nà dé xíng。
我有山田未归去,岁办租税借人耕。wǒ yǒu shān tián wèi guī qù,suì bàn zū shuì jiè rén gēng。
苦吟空满二千首,一字未可示公卿。kǔ yín kōng mǎn èr qiān shǒu,yī zì wèi kě shì gōng qīng。
已愁嫁女复婚男,梦中五岳徒峥嵘。yǐ chóu jià nǚ fù hūn nán,mèng zhōng wǔ yuè tú zhēng róng。
昨日读君生女诗,香山东野同伤情。zuó rì dú jūn shēng nǚ shī,xiāng shān dōng yě tóng shāng qíng。
有儿失学亦堪虑,古来哀怨何时平。yǒu ér shī xué yì kān lǜ,gǔ lái āi yuàn hé shí píng。
不如置此且痛饮,春风千树黄鹂鸣。bù rú zhì cǐ qiě tòng yǐn,chūn fēng qiān shù huáng lí míng。
万岁楼边雨初歇,坐对长江如练横。wàn suì lóu biān yǔ chū xiē,zuò duì zhǎng jiāng rú liàn héng。

望隔墙冬青树有怀吴宾贤

孙枝蔚

冬青隔墙看,看罢增叹息。dōng qīng gé qiáng kàn,kàn bà zēng tàn xī。
无人知怀抱,但谓爱树色。wú rén zhī huái bào,dàn wèi ài shù sè。
松竹不在眼,此树复难即。sōng zhú bù zài yǎn,cǐ shù fù nán jí。
叹息谓固宜,听之心益恻。tàn xī wèi gù yí,tīng zhī xīn yì cè。
故人卧海滨,守拙艰衣食。gù rén wò hǎi bīn,shǒu zhuō jiān yī shí。
本是岁寒交,别来岁非一。běn shì suì hán jiāo,bié lái suì fēi yī。
冬青覆墙头,举首辄在侧。dōng qīng fù qiáng tóu,jǔ shǒu zhé zài cè。
与子各一方,为邻安可得。yǔ zi gè yī fāng,wèi lín ān kě dé。
1712