古诗词

登独石口边城远望作

纪迈宜

两山如龙翔,蜿蟺百余里。liǎng shān rú lóng xiáng,wān shàn bǎi yú lǐ。
长城亘其上,乱石相角犄。zhǎng chéng gèn qí shàng,luàn shí xiāng jiǎo jī。
巍巍帝王都,有成斯有毁。wēi wēi dì wáng dōu,yǒu chéng sī yǒu huǐ。
何论穷荒地,千年泣残垒。hé lùn qióng huāng dì,qiān nián qì cán lěi。
筑城声犹悲,垣堞已倾圮。zhù chéng shēng yóu bēi,yuán dié yǐ qīng pǐ。
所嗟秦人愚,贾怨徒劳尔。suǒ jiē qín rén yú,jiǎ yuàn tú láo ěr。
新城屹金汤,盛代车同轨。xīn chéng yì jīn tāng,shèng dài chē tóng guǐ。
筑不假民力,工费皆官庀。zhù bù jiǎ mín lì,gōng fèi jiē guān pǐ。
宽仁高百王,汪泽唐虞比。kuān rén gāo bǎi wáng,wāng zé táng yú bǐ。
内外方一家,岂藉防奸宄。nèi wài fāng yī jiā,qǐ jí fáng jiān guǐ。
庶以壮观瞻,威灵震远迩。shù yǐ zhuàng guān zhān,wēi líng zhèn yuǎn ěr。
我登城上望,惊砂蔽天起。wǒ dēng chéng shàng wàng,jīng shā bì tiān qǐ。
云黯孤日黄,霜严百卉死。yún àn gū rì huáng,shuāng yán bǎi huì sǐ。
一视但茫茫,峰峦势未已。yī shì dàn máng máng,fēng luán shì wèi yǐ。
百夷争效顺,驼马纷填委。bǎi yí zhēng xiào shùn,tuó mǎ fēn tián wěi。
河流荡山来,激迅啮城址。hé liú dàng shān lái,jī xùn niè chéng zhǐ。
入塞折复出,汇作白河水。rù sāi zhé fù chū,huì zuò bái hé shuǐ。
望洋趋巨壑,朝宗正如此。wàng yáng qū jù hè,cháo zōng zhèng rú cǐ。
关吏招我饮,潼乳亦甘美。guān lì zhāo wǒ yǐn,tóng rǔ yì gān měi。
其长八十余,矍铄矜动履。qí zhǎng bā shí yú,jué shuò jīn dòng lǚ。
自诉征战劳,回首逾三纪。zì sù zhēng zhàn láo,huí shǒu yú sān jì。
曾逐八千卒,歼虏数倍蓰。céng zhú bā qiān zú,jiān lǔ shù bèi xǐ。
裹粮常不继,酸风射眸子。guǒ liáng cháng bù jì,suān fēng shè móu zi。
疮痏犹在体,筋力嗟痹痿。chuāng wěi yóu zài tǐ,jīn lì jiē bì wěi。
幸蒙浩荡恩,月支太仓米。xìng méng hào dàng ēn,yuè zhī tài cāng mǐ。
感此再三叹,上马仍徙倚。gǎn cǐ zài sān tàn,shàng mǎ réng xǐ yǐ。
时平壮士老,临风徒抚髀。shí píng zhuàng shì lǎo,lín fēng tú fǔ bì。

纪迈宜

纪迈宜,字偲亭,文安人。康熙甲午举人,官泰安知州。有《俭重堂集》。纪晓岚曰:“吾宗文安一派,衣冠科第甲畿辅。文章淹雅,承其家学,与当代作者颉颃。偲亭伯父,平生性笃至,寄托遥深。其诗上薄《风》、《骚》,下躏宋、元,无不一一闯其奥。而空肠得酒,芒角横生,嘻笑怒骂,皆成文章,于东坡居士为最近。” 纪迈宜的作品>>

猜您喜欢

冬晚东平道中

纪迈宜

莽莽长林接,山河古郓州。mǎng mǎng zhǎng lín jiē,shān hé gǔ yùn zhōu。
城空经战伐,事往几春秋。chéng kōng jīng zhàn fá,shì wǎng jǐ chūn qiū。
蚕尾浮云没,尧陵夕照愁。cán wěi fú yún méi,yáo líng xī zhào chóu。
客途知欲倦,驻马问寒流。kè tú zhī yù juàn,zhù mǎ wèn hán liú。

响水铺道中

纪迈宜

百万军储此地供,云中接壤重提封。bǎi wàn jūn chǔ cǐ dì gōng,yún zhōng jiē rǎng zhòng tí fēng。
时平斥堠开千里,天险关门矗几重。shí píng chì hòu kāi qiān lǐ,tiān xiǎn guān mén chù jǐ zhòng。
河水漫流横浅渡,山冈叠起隐遥峰。hé shuǐ màn liú héng qiǎn dù,shān gāng dié qǐ yǐn yáo fēng。
行人指点前朝事,惟剩寒鸦落照浓。xíng rén zhǐ diǎn qián cháo shì,wéi shèng hán yā luò zhào nóng。

燕然台怀古

纪迈宜

幕府犹余画角哀,军屯争拥紫峰开。mù fǔ yóu yú huà jiǎo āi,jūn tún zhēng yōng zǐ fēng kāi。
蓬蓬风自群山下,黯黯云从大漠来。péng péng fēng zì qún shān xià,àn àn yún cóng dà mò lái。
万里专征谁奏续,千年遗址此登台。wàn lǐ zhuān zhēng shuí zòu xù,qiān nián yí zhǐ cǐ dēng tái。
书生别有封侯骨,铭勒燕然枉上才。shū shēng bié yǒu fēng hóu gǔ,míng lēi yàn rán wǎng shàng cái。

阌乡书怀是日拟宿盘豆不果

纪迈宜

丛芦盘豆隔风烟,关外心情夏景天。cóng lú pán dòu gé fēng yān,guān wài xīn qíng xià jǐng tiān。
漫向稠桑呼妙子,可堪《锦瑟》忆华年。màn xiàng chóu sāng hū miào zi,kě kān jǐn sè yì huá nián。
贫携旧玩询胡贾,老乞金丹礼洞仙。pín xié jiù wán xún hú jiǎ,lǎo qǐ jīn dān lǐ dòng xiān。
明日雁行欣握手,却愁霜鬓两皤然。míng rì yàn xíng xīn wò shǒu,què chóu shuāng bìn liǎng pó rán。

渡黄河用渔洋先生韵

纪迈宜

淼淼洪涛络地长,迢迢帆影挂斜阳。miǎo miǎo hóng tāo luò dì zhǎng,tiáo tiáo fān yǐng guà xié yáng。
堤回曲岸虹千仞,雁起圆沙字几行。dī huí qū àn hóng qiān rèn,yàn qǐ yuán shā zì jǐ xíng。
久矣鸿沟迷楚汉,漫从碣石问沧桑。jiǔ yǐ hóng gōu mí chǔ hàn,màn cóng jié shí wèn cāng sāng。
平芜莽苍浮云合,知是当年百战场。píng wú mǎng cāng fú yún hé,zhī shì dāng nián bǎi zhàn chǎng。

渡黄河用渔洋先生韵

纪迈宜

天汉浮槎讵可登,双丸跳荡此中腾。tiān hàn fú chá jù kě dēng,shuāng wán tiào dàng cǐ zhōng téng。
千帆疾下真如鸟,十月初寒未试冰。qiān fān jí xià zhēn rú niǎo,shí yuè chū hán wèi shì bīng。
觅渡声传樵径月,鸣镳目断猎围鹰。mì dù shēng chuán qiáo jìng yuè,míng biāo mù duàn liè wéi yīng。
明朝更访夷门道,独向荒烟酹信陵。míng cháo gèng fǎng yí mén dào,dú xiàng huāng yān lèi xìn líng。

田家绝句

纪迈宜

溅溅流水板桥通,林外斜阳作意红。jiàn jiàn liú shuǐ bǎn qiáo tōng,lín wài xié yáng zuò yì hóng。
最是田家好风景,柴门开向乱蝉中。zuì shì tián jiā hǎo fēng jǐng,chái mén kāi xiàng luàn chán zhōng。

重过大明湖

纪迈宜

明湖载酒昔年游,乱苇荒汀惹暮愁。míng hú zài jiǔ xī nián yóu,luàn wěi huāng tīng rě mù chóu。
凭向烟波添浩皛,曲栏深入藕花秋。píng xiàng yān bō tiān hào xiǎo,qū lán shēn rù ǒu huā qiū。

长城驿

纪迈宜

山河十二罢纵横,松柏空余哀怨声。shān hé shí èr bà zòng héng,sōng bǎi kōng yú āi yuàn shēng。
莫向穷荒吊秦垒,田家先已筑长城。mò xiàng qióng huāng diào qín lěi,tián jiā xiān yǐ zhù zhǎng chéng。

题寒江钓雪图

纪迈宜

雪压千山照眼明,茫茫浦溆叶舟横。xuě yā qiān shān zhào yǎn míng,máng máng pǔ xù yè zhōu héng。
鸟飞欲绝人踪灭,惟听枯芦折有声。niǎo fēi yù jué rén zōng miè,wéi tīng kū lú zhé yǒu shēng。

题寒江钓雪图

纪迈宜

尽日炊烟冷钓矶,暂移短棹未言归。jǐn rì chuī yān lěng diào jī,zàn yí duǎn zhào wèi yán guī。
忽惊白鹭冲船起,恰映江天一色飞。hū jīng bái lù chōng chuán qǐ,qià yìng jiāng tiān yī sè fēi。

咏史其五

纪迈宜

周鼎七雄烹,晋辕戎狄驾。zhōu dǐng qī xióng pēng,jìn yuán róng dí jià。
六朝困南服,五代沸中夏。liù cháo kùn nán fú,wǔ dài fèi zhōng xià。
久聚必泮散,纷争互輘藉。jiǔ jù bì pàn sàn,fēn zhēng hù léng jí。
宋季局忽变,一统肩相卸。sòng jì jú hū biàn,yī tǒng jiān xiāng xiè。
秦隋尚逊大,辽金岂能亚。qín suí shàng xùn dà,liáo jīn qǐ néng yà。
旋乾而转坤,搏戏侈钧化。xuán qián ér zhuǎn kūn,bó xì chǐ jūn huà。
梦觉失千劫,俯仰空悲诧。mèng jué shī qiān jié,fǔ yǎng kōng bēi chà。

初至泰郡望岱作

纪迈宜

白云萦山腰,城郭附山足。bái yún yíng shān yāo,chéng guō fù shān zú。
出城一回眺,云散峰可瞩。chū chéng yī huí tiào,yún sàn fēng kě zhǔ。
磴道何盘纡,迢迢上空曲。dèng dào hé pán yū,tiáo tiáo shàng kōng qū。
阴晴景则殊,峰峰互相续。yīn qíng jǐng zé shū,fēng fēng hù xiāng xù。
阴崖积铁黑,晴峦淡蛾绿。yīn yá jī tiě hēi,qíng luán dàn é lǜ。
中敞玉女居,金碧炫人目。zhōng chǎng yù nǚ jū,jīn bì xuàn rén mù。
我闻古玉检,俯拾犹可读。wǒ wén gǔ yù jiǎn,fǔ shí yóu kě dú。
安得陟其巅,林间踏白鹿。ān dé zhì qí diān,lín jiān tà bái lù。

游普照寺

纪迈宜

振策呼芒履,言访石堂躅。zhèn cè hū máng lǚ,yán fǎng shí táng zhú。
石堂渺何许,沿回山之麓。shí táng miǎo hé xǔ,yán huí shān zhī lù。
谡谡两株松,微风洒茅屋。sù sù liǎng zhū sōng,wēi fēng sǎ máo wū。
磴转披积藓,镵刻尚可读。dèng zhuǎn pī jī xiǎn,chán kè shàng kě dú。
山峰巧回抱,白云峰下宿。shān fēng qiǎo huí bào,bái yún fēng xià sù。
豁然一径开,芳林两行缛。huō rán yī jìng kāi,fāng lín liǎng xíng rù。
妙香闻池莲,清响戛丛竹。miào xiāng wén chí lián,qīng xiǎng jiá cóng zhú。
想见晏坐人,斜月伴幽独。xiǎng jiàn yàn zuò rén,xié yuè bàn yōu dú。

三阳庵

纪迈宜

神龙掉尾归,震眩犹用壮。shén lóng diào wěi guī,zhèn xuàn yóu yòng zhuàng。
幸哉救苦台,观门扼其吭。xìng zāi jiù kǔ tái,guān mén è qí kēng。
连甍飞天都,阶墀袤仅丈。lián méng fēi tiān dōu,jiē chí mào jǐn zhàng。
郁然数株松,干霄气崛强。yù rán shù zhū sōng,gàn xiāo qì jué qiáng。
旁阿缭以周,迤折将焉放。páng ā liáo yǐ zhōu,yí zhé jiāng yān fàng。
岝崿势乃奇,开拓议恐妄。zuò è shì nǎi qí,kāi tuò yì kǒng wàng。
纡步陟高阁,已据云霄上。yū bù zhì gāo gé,yǐ jù yún xiāo shàng。
丹梯复百尺,巀嶪玉京傍。dān tī fù bǎi chǐ,jié yè yù jīng bàng。
两腋挟雄风,鼓勇神自王。liǎng yè xié xióng fēng,gǔ yǒng shén zì wáng。
绝顶一趺坐,耳目得清旷。jué dǐng yī fū zuò,ěr mù dé qīng kuàng。
登顿虽稍倦,筇杖喜无恙。dēng dùn suī shāo juàn,qióng zhàng xǐ wú yàng。
2412