古诗词

乱中百事俱废寒夜不寐拉杂书之

曹家达

生不能学万人敌,上马杀贼下草檄。shēng bù néng xué wàn rén dí,shàng mǎ shā zéi xià cǎo xí。
又不能生成媚骨悦权贵,博取高官惧亲戚。yòu bù néng shēng chéng mèi gǔ yuè quán guì,bó qǔ gāo guān jù qīn qī。
当此乱世百事废,俯仰一身馀愤激。dāng cǐ luàn shì bǎi shì fèi,fǔ yǎng yī shēn yú fèn jī。
三纲沦陷邪说兴,城市相逢尽夷狄。sān gāng lún xiàn xié shuō xīng,chéng shì xiāng féng jǐn yí dí。
国家何曾亏负汝,口众我寡不分析。guó jiā hé céng kuī fù rǔ,kǒu zhòng wǒ guǎ bù fēn xī。
终日昏昏但如醉,野田芳草独寻觅。zhōng rì hūn hūn dàn rú zuì,yě tián fāng cǎo dú xún mì。
夜中无寐更奈何,油灯不明更漏寂。yè zhōng wú mèi gèng nài hé,yóu dēng bù míng gèng lòu jì。
雨声催寒入衾底,有时误听背毛淅。yǔ shēng cuī hán rù qīn dǐ,yǒu shí wù tīng bèi máo xī。
世情如夜愁夜长,况当阴雨嗟沉溺。shì qíng rú yè chóu yè zhǎng,kuàng dāng yīn yǔ jiē chén nì。
绸缪不早室将毁,鸱鸮化作苍鹰击。chóu móu bù zǎo shì jiāng huǐ,chī xiāo huà zuò cāng yīng jī。
早闻将军天上来,谁是刘琨谁祖逖。zǎo wén jiāng jūn tiān shàng lái,shuí shì liú kūn shuí zǔ tì。
需为事贼自古然,我虽不才心则惄。xū wèi shì zéi zì gǔ rán,wǒ suī bù cái xīn zé nì。
吁嗟鸡鹜尔何知,草闲偷活沾馀沥。xū jiē jī wù ěr hé zhī,cǎo xián tōu huó zhān yú lì。
猜您喜欢

植园晚眺二首

曹家达

溥览花前忍俊难,生香原自过沈檀。pǔ lǎn huā qián rěn jùn nán,shēng xiāng yuán zì guò shěn tán。
夕阳催送人归去,偷取微吟不耐寒。xī yáng cuī sòng rén guī qù,tōu qǔ wēi yín bù nài hán。

寄谢生冶弇

曹家达

春江云树正苍茫,西望漫漫道路长。chūn jiāng yún shù zhèng cāng máng,xī wàng màn màn dào lù zhǎng。
便过花朝书未达,最难飞渡是鄱阳。biàn guò huā cháo shū wèi dá,zuì nán fēi dù shì pó yáng。

寄谢生冶盦

曹家达

蓬蓬新树暗斜阳,江路花飞野草长。péng péng xīn shù àn xié yáng,jiāng lù huā fēi yě cǎo zhǎng。
为语传书江上雁,稳驼诗梦下南昌。wèi yǔ chuán shū jiāng shàng yàn,wěn tuó shī mèng xià nán chāng。

冶盦询归期诗以答之

曹家达

缥缈江天日暮云,勉将尺素慰离群。piāo miǎo jiāng tiān rì mù yún,miǎn jiāng chǐ sù wèi lí qún。
明朝修禊江潭水,预引归帆正忆君。míng cháo xiū xì jiāng tán shuǐ,yù yǐn guī fān zhèng yì jūn。

题虞山汪伯琛蜗隐庐遗诗后二首

曹家达

三十年华过鸟催,年时謦唾尽琼瑰。sān shí nián huá guò niǎo cuī,nián shí qǐng tuò jǐn qióng guī。
玉楼一赴文章贵,长吉公然是鬼才。yù lóu yī fù wén zhāng guì,zhǎng jí gōng rán shì guǐ cái。

题虞山汪伯琛蜗隐庐遗诗后二首

曹家达

巫阳溺职青春谢,瑶草东风十七年。wū yáng nì zhí qīng chūn xiè,yáo cǎo dōng fēng shí qī nián。
我读君诗三太息,暮云如絮雨如烟。wǒ dú jūn shī sān tài xī,mù yún rú xù yǔ rú yān。

章茀云有伤逝四首和以绝句而推广之十二首吴絅斋曾徯

曹家达

鸿才宁附双忠显,祠宇秋荒片石寒。hóng cái níng fù shuāng zhōng xiǎn,cí yǔ qiū huāng piàn shí hán。
更拟论文寻季重,夜台人远报书难。gèng nǐ lùn wén xún jì zhòng,yè tái rén yuǎn bào shū nán。

章茀云有伤逝四首和以绝句而推广之十二首吴絅斋曾徯

曹家达

儆季传人未可诬,平居抱璞只如愚。jǐng jì chuán rén wèi kě wū,píng jū bào pú zhǐ rú yú。
剧怜天靳童乌寿,多少楹书属贩夫。jù lián tiān jìn tóng wū shòu,duō shǎo yíng shū shǔ fàn fū。

章茀云有伤逝四首和以绝句而推广之十二首吴絅斋曾徯

曹家达

皎然澄洁玉壶冰,横舍相逢庆得朋。jiǎo rán chéng jié yù hú bīng,héng shě xiāng féng qìng dé péng。
最是不堪追忆处,各研萧选隔墙灯。zuì shì bù kān zhuī yì chù,gè yán xiāo xuǎn gé qiáng dēng。

章茀云有伤逝四首和以绝句而推广之十二首吴絅斋曾徯

曹家达

贫来鬻宅素心违,赁庑梁鸿赋式微。pín lái yù zhái sù xīn wéi,lìn wǔ liáng hóng fù shì wēi。
岁岁春深乱啼鸟。suì suì chūn shēn luàn tí niǎo。
竹巢风雨旧人稀。zhú cháo fēng yǔ jiù rén xī。

章茀云有伤逝四首和以绝句而推广之十二首吴絅斋曾徯

曹家达

平生情谊过汪伦,一病河鱼殒此身。píng shēng qíng yì guò wāng lún,yī bìng hé yú yǔn cǐ shēn。
麦曲鞠穷谁理会,目于眢井更何人。mài qū jū qióng shuí lǐ huì,mù yú yuān jǐng gèng hé rén。

章茀云有伤逝四首和以绝句而推广之十二首吴絅斋曾徯

曹家达

此病难将药石祛,闭门六载感沦胥。cǐ bìng nán jiāng yào shí qū,bì mén liù zài gǎn lún xū。
不堪篝火狐鸣后,又向君家燬旧书。bù kān gōu huǒ hú míng hòu,yòu xiàng jūn jiā huǐ jiù shū。

章茀云有伤逝四首和以绝句而推广之十二首吴絅斋曾徯

曹家达

能书未合似羊欣,舅氏家风重典坟。néng shū wèi hé shì yáng xīn,jiù shì jiā fēng zhòng diǎn fén。
不信芙蓉城有主,曼卿以后又逢君。bù xìn fú róng chéng yǒu zhǔ,màn qīng yǐ hòu yòu féng jūn。

章茀云有伤逝四首和以绝句而推广之十二首吴絅斋曾徯

曹家达

长城东北暗风沙,垂老征途感岁华。zhǎng chéng dōng běi àn fēng shā,chuí lǎo zhēng tú gǎn suì huá。
提挈孤儿资介弟,三千里路梦还家。tí qiè gū ér zī jiè dì,sān qiān lǐ lù mèng hái jiā。

章茀云有伤逝四首和以绝句而推广之十二首吴絅斋曾徯

曹家达

风流还践六朝尘,才俊当年枉绝伦。fēng liú hái jiàn liù cháo chén,cái jùn dāng nián wǎng jué lún。
愁听吴娘歌暮雨,霎时吹冷酒边人。chóu tīng wú niáng gē mù yǔ,shà shí chuī lěng jiǔ biān rén。