古诗词

咏史三十一首

黄毓祺

谁最平峻功,共推陶士行。shuí zuì píng jùn gōng,gòng tuī táo shì xíng。
砥柱咸和闲,敛膝无攲倾。dǐ zhù xián hé xián,liǎn xī wú qī qīng。
朝暮运百甓,习劳惜分阴。cháo mù yùn bǎi pì,xí láo xī fēn yīn。
木屑暨竹头,综理纤悉能。mù xiè jì zhú tóu,zōng lǐ xiān xī néng。
赫然生八翼,乘风上天门。hè rán shēng bā yì,chéng fēng shàng tiān mén。
每思折翼梦,满盛惧不胜。měi sī zhé yì mèng,mǎn shèng jù bù shèng。
明鉴似魏武,忠顺似孔明。míng jiàn shì wèi wǔ,zhōng shùn shì kǒng míng。
投袂歼跋扈,咄嗟定江陵。tóu mèi jiān bá hù,duō jiē dìng jiāng líng。
默也杀方州,用为方州尊。mò yě shā fāng zhōu,yòng wèi fāng zhōu zūn。
向令害宰相,宰相亦所应。xiàng lìng hài zǎi xiāng,zǎi xiāng yì suǒ yīng。
贻书王茂宏,俊快尤绝伦。yí shū wáng mào hóng,jùn kuài yóu jué lún。
第就入讨峻,未若温太真。dì jiù rù tǎo jùn,wèi ruò wēn tài zhēn。
赴难死同仇,宁以疆场分。fù nán sǐ tóng chóu,níng yǐ jiāng chǎng fēn。
进如石投卵,切齿恨稍伸。jìn rú shí tóu luǎn,qiè chǐ hèn shāo shēn。
若复召兵返,是败于几成。ruò fù zhào bīng fǎn,shì bài yú jǐ chéng。
征西深感悟,戎衣辄兼程。zhēng xī shēn gǎn wù,róng yī zhé jiān chéng。
石头欲西归,旋踵与祸邻。shí tóu yù xī guī,xuán zhǒng yǔ huò lín。
譬如骑猛虎,中下不并存。pì rú qí měng hǔ,zhōng xià bù bìng cún。
义旗将回指,慎毋撄众心。yì qí jiāng huí zhǐ,shèn wú yīng zhòng xīn。
征西愈感悟,分米饷峤军。zhēng xī yù gǎn wù,fēn mǐ xiǎng jiào jūn。
未功先拜官,骠骑命敢闻。wèi gōng xiān bài guān,biāo qí mìng gǎn wén。
洒泣誓登舟,臣等受国恩。sǎ qì shì dēng zhōu,chén děng shòu guó ēn。
济则与同祚,不济当死身。jì zé yǔ tóng zuò,bù jì dāng sǐ shēn。
大书峤似侃,一字皎日星。dà shū jiào shì kǎn,yī zì jiǎo rì xīng。
前此闻敦谋,谬为恭且勤。qián cǐ wén dūn móu,miù wèi gōng qiě qín。
盛称钱世仪,满腹皆精神。shèng chēng qián shì yí,mǎn fù jiē jīng shén。
饯别起行酒,凤饮未及唇。jiàn bié qǐ xíng jiǔ,fèng yǐn wèi jí chún。
手版坠其帻,阳醉加色声。shǒu bǎn zhuì qí zé,yáng zuì jiā sè shēng。
京尹无后言,安坐□讨敦。jīng yǐn wú hòu yán,ān zuò tǎo dūn。
最初诣建康,特遣繇刘琨。zuì chū yì jiàn kāng,tè qiǎn yáo liú kūn。
晋祚虽云衰,天命犹未更。jìn zuò suī yún shuāi,tiān mìng yóu wèi gèng。
我整河朔师,江南惟赖卿。wǒ zhěng hé shuò shī,jiāng nán wéi lài qīng。
劝进岂细故,胜任非他人。quàn jìn qǐ xì gù,shèng rèn fēi tā rén。
不忠故非孝,灿灿在孝经。bù zhōng gù fēi xiào,càn càn zài xiào jīng。
既至苦请归,亦念慈母恩。jì zhì kǔ qǐng guī,yì niàn cí mǔ ēn。
世梗道途涩,梓宫稽奉迎。shì gěng dào tú sè,zǐ gōng jī fèng yíng。
绝裾遂永诀,此恨何时平。jué jū suì yǒng jué,cǐ hèn hé shí píng。

黄毓祺

字介子,天启元年恩贡,性孝友,慷慨负奇气,于学无所不窥,忧时感事发于诗。与弟毓礽知名于里。乙酉之变,投笔勇赴,城破卒于狱中,年六十一岁,邑志忠义传,著有古杏堂集、大愚老人集。 黄毓祺的作品>>

猜您喜欢

菊花

黄毓祺

佳色繇来莫可名,夕阳彩翠甚分明。jiā sè yáo lái mò kě míng,xī yáng cǎi cuì shén fēn míng。
谁知别有娟娟意,最是空庭白月横。shuí zhī bié yǒu juān juān yì,zuì shì kōng tíng bái yuè héng。

菊花

黄毓祺

远性偏于静者宜,天然秀整是风期。yuǎn xìng piān yú jìng zhě yí,tiān rán xiù zhěng shì fēng qī。
结庐人境堪怡悦,不分高山有紫芝。jié lú rén jìng kān yí yuè,bù fēn gāo shān yǒu zǐ zhī。

菊花

黄毓祺

冥心不共世低昂,白露凄然水面凉。míng xīn bù gòng shì dī áng,bái lù qī rán shuǐ miàn liáng。
乞与锦袍空错落,无人识得老佯狂。qǐ yǔ jǐn páo kōng cuò luò,wú rén shí dé lǎo yáng kuáng。

菊花

黄毓祺

萧然暂对破人颜,一卷茶经紫翠间。xiāo rán zàn duì pò rén yán,yī juǎn chá jīng zǐ cuì jiān。
纵使秋霜鹰爪健,何如此种意闲闲。zòng shǐ qiū shuāng yīng zhǎo jiàn,hé rú cǐ zhǒng yì xián xián。

菊花

黄毓祺

此花不愧浅深红,得性那能与俗同。cǐ huā bù kuì qiǎn shēn hóng,dé xìng nà néng yǔ sú tóng。
他日倘寻高士传,相逢只合唤黄公。tā rì tǎng xún gāo shì chuán,xiāng féng zhǐ hé huàn huáng gōng。

菊花

黄毓祺

平远荒寒木叶稀,秋容不战自然肥。píng yuǎn huāng hán mù yè xī,qiū róng bù zhàn zì rán féi。
忽惊身在芦花岸,耳畔萧萧有雁飞。hū jīng shēn zài lú huā àn,ěr pàn xiāo xiāo yǒu yàn fēi。

菊花

黄毓祺

奇姿能艳复能幽,志意坚贞不可求。qí zī néng yàn fù néng yōu,zhì yì jiān zhēn bù kě qiú。
举面向人先自赤,风前无语小低头。jǔ miàn xiàng rén xiān zì chì,fēng qián wú yǔ xiǎo dī tóu。

菊花

黄毓祺

参差颜色斩然新,晨夕同条共隐沦。cān chà yán sè zhǎn rán xīn,chén xī tóng tiáo gòng yǐn lún。
尔我欲分无处所,人间何物得疏亲。ěr wǒ yù fēn wú chù suǒ,rén jiān hé wù dé shū qīn。

菊花

黄毓祺

中宵把玩立墙阴,益信文人有碎金。zhōng xiāo bǎ wán lì qiáng yīn,yì xìn wén rén yǒu suì jīn。
风似剪刀时劈面,空霜不觉又盈襟。fēng shì jiǎn dāo shí pī miàn,kōng shuāng bù jué yòu yíng jīn。

菊花

黄毓祺

朝来忽睹淡妆新,浓抹将毋色未真。cháo lái hū dǔ dàn zhuāng xīn,nóng mǒ jiāng wú sè wèi zhēn。
自是中心无所向,不妨今昔现分身。zì shì zhōng xīn wú suǒ xiàng,bù fáng jīn xī xiàn fēn shēn。

菊花

黄毓祺

特留贞静殿空林,艳色须从背面寻。tè liú zhēn jìng diàn kōng lín,yàn sè xū cóng bèi miàn xún。
无限风流归蕴藉,不令人见一何深。wú xiàn fēng liú guī yùn jí,bù lìng rén jiàn yī hé shēn。

菊花

黄毓祺

岁晚怜君不我遐,门前老树正槎枒。suì wǎn lián jūn bù wǒ xiá,mén qián lǎo shù zhèng chá yā。
小山空自歌招隐,夜静人闲落桂花。xiǎo shān kōng zì gē zhāo yǐn,yè jìng rén xián luò guì huā。

乾四明咏四首柏

黄毓祺

何年古殿柏森森,指出西来一片心。hé nián gǔ diàn bǎi sēn sēn,zhǐ chū xī lái yī piàn xīn。
不信无情能说法,阿谁悟得雪岩钦。bù xìn wú qíng néng shuō fǎ,ā shuí wù dé xuě yán qīn。

乾四明咏四首柏

黄毓祺

共惜参天古杏残,一株抛向隔墙看。gòng xī cān tiān gǔ xìng cán,yī zhū pāo xiàng gé qiáng kàn。
夜来月出生清影,依旧只林双树寒。yè lái yuè chū shēng qīng yǐng,yī jiù zhǐ lín shuāng shù hán。

乾四明咏四首柏

黄毓祺

天寒地冻雪迷离,忒杀风流这一枝。tiān hán dì dòng xuě mí lí,tè shā fēng liú zhè yī zhī。
屋角有人能古调,拈来无孔笛中吹。wū jiǎo yǒu rén néng gǔ diào,niān lái wú kǒng dí zhōng chuī。