古诗词

轗轲行慰伯清先生丧子

黄毓祺

明兴以来数作手,盛名之下遏阳九。míng xīng yǐ lái shù zuò shǒu,shèng míng zhī xià è yáng jiǔ。
龙蛇杂遝干戈飞,于中崛起青邱叟。lóng shé zá tà gàn gē fēi,yú zhōng jué qǐ qīng qiū sǒu。
文章一代实开先,白刃如霜在其首。wén zhāng yī dài shí kāi xiān,bái rèn rú shuāng zài qí shǒu。
北地莽莽才绝伦,俊逸颇称何舍人。běi dì mǎng mǎng cái jué lún,jùn yì pǒ chēng hé shě rén。
我吴迪功亦俊物,往往笔落如卿霎。wǒ wú dí gōng yì jùn wù,wǎng wǎng bǐ luò rú qīng shà。
徐郎何郎皆夭死,东风寒食吹游魂。xú láng hé láng jiē yāo sǐ,dōng fēng hán shí chuī yóu hún。
李郎六年三系狱,叩关虎豹森天门。lǐ láng liù nián sān xì yù,kòu guān hǔ bào sēn tiān mén。
太白山人栖太白,南屏山下留仙骨。tài bái shān rén qī tài bái,nán píng shān xià liú xiān gǔ。
突然不必子与孙,荒冢累累亦三尺。tū rán bù bì zi yǔ sūn,huāng zhǒng lèi lèi yì sān chǐ。
王家兄弟调颇同,一时二美吴门东。wáng jiā xiōng dì diào pǒ tóng,yī shí èr měi wú mén dōng。
玉关老亲雅无罪,可怜血染秋芙蓉。yù guān lǎo qīn yǎ wú zuì,kě lián xuè rǎn qiū fú róng。
纷纷作者难具指,大都轗轲有如此。fēn fēn zuò zhě nán jù zhǐ,dà dōu kǎn kē yǒu rú cǐ。
许君生长江之阴,能使诗名满人耳。xǔ jūn shēng zhǎng jiāng zhī yīn,néng shǐ shī míng mǎn rén ěr。
手拈寸管探诗源,上迄西京下王李。shǒu niān cùn guǎn tàn shī yuán,shàng qì xī jīng xià wáng lǐ。
苦心一年一易草,荏苒于今十年矣。kǔ xīn yī nián yī yì cǎo,rěn rǎn yú jīn shí nián yǐ。
维摩斗室穷著书,膝下依依赖有子。wéi mó dòu shì qióng zhù shū,xī xià yī yī lài yǒu zi。
寒吹丹穴凤罢游,苍龙化去青天愁。hán chuī dān xué fèng bà yóu,cāng lóng huà qù qīng tiān chóu。
皋兰畹蕙忽摧折,白杨萧瑟风飕飗。gāo lán wǎn huì hū cuī zhé,bái yáng xiāo sè fēng sōu liú。
君欲呼儿呼不得,无聊聊述儿颠末。jūn yù hū ér hū bù dé,wú liáo liáo shù ér diān mò。
卖田将作娶妇谋,岂料为儿具棺设。mài tián jiāng zuò qǔ fù móu,qǐ liào wèi ér jù guān shè。
青箱鬻却列坟茔,免同野鬼空原泣。qīng xiāng yù què liè fén yíng,miǎn tóng yě guǐ kōng yuán qì。
想君下笔心肺酸,使我闻之泪沾臆。xiǎng jūn xià bǐ xīn fèi suān,shǐ wǒ wén zhī lèi zhān yì。
吾宗有侄字无咎,去年此际云初没。wú zōng yǒu zhí zì wú jiù,qù nián cǐ jì yún chū méi。
瞥将魂梦托友人,示以新篇眼流血。piē jiāng hún mèng tuō yǒu rén,shì yǐ xīn piān yǎn liú xuè。
篇中二语更惨然,友人梦觉犹能忆。piān zhōng èr yǔ gèng cǎn rán,yǒu rén mèng jué yóu néng yì。
入吾室兮妇伶仃,升吾堂兮亲垂白。rù wú shì xī fù líng dīng,shēng wú táng xī qīn chuí bái。
吁嗟此语岂传疑,一片孤魂尚依魄。xū jiē cǐ yǔ qǐ chuán yí,yī piàn gū hún shàng yī pò。
君儿魂魄知何方,飞飞当不离君侧。jūn ér hún pò zhī hé fāng,fēi fēi dāng bù lí jūn cè。
君今哀痛同西河,死者巳矣可奈何。jūn jīn āi tòng tóng xī hé,sǐ zhě sì yǐ kě nài hé。
我当为君歌轗轲,君休为我停叵罗。wǒ dāng wèi jūn gē kǎn kē,jūn xiū wèi wǒ tíng pǒ luó。
会须快饮日沉醉,不然遍访名山阿。huì xū kuài yǐn rì chén zuì,bù rán biàn fǎng míng shān ā。
隙中之驹梦中蝶,终日戚戚胡为乎。xì zhōng zhī jū mèng zhōng dié,zhōng rì qī qī hú wèi hū。

黄毓祺

字介子,天启元年恩贡,性孝友,慷慨负奇气,于学无所不窥,忧时感事发于诗。与弟毓礽知名于里。乙酉之变,投笔勇赴,城破卒于狱中,年六十一岁,邑志忠义传,著有古杏堂集、大愚老人集。 黄毓祺的作品>>

猜您喜欢

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

深居暗室免飞虫,时步空庭白月中。shēn jū àn shì miǎn fēi chóng,shí bù kōng tíng bái yuè zhōng。
但恨相逢高索价,无人捉破卖油翁。dàn hèn xiāng féng gāo suǒ jià,wú rén zhuō pò mài yóu wēng。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

胡乱何妨信手拈,宗风于载绝廉纤。hú luàn hé fáng xìn shǒu niān,zōng fēng yú zài jué lián xiān。
阿侬也吸西江水,愧杀当年不少盐。ā nóng yě xī xī jiāng shuǐ,kuì shā dāng nián bù shǎo yán。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

枕上遥闻转辘轳,朝厨汲井已全枯。zhěn shàng yáo wén zhuǎn lù lú,cháo chú jí jǐng yǐ quán kū。
邻翁手段茱萸辣,乞水公然一滴无。lín wēng shǒu duàn zhū yú là,qǐ shuǐ gōng rán yī dī wú。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

采药何尝走百城,一茎拈起可怜生。cǎi yào hé cháng zǒu bǎi chéng,yī jīng niān qǐ kě lián shēng。
有无甲乙更相代,杀活同时却两行。yǒu wú jiǎ yǐ gèng xiāng dài,shā huó tóng shí què liǎng xíng。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

阿堵于今日以纷,临风荷叶舞轻云。ā dǔ yú jīn rì yǐ fēn,lín fēng hé yè wǔ qīng yún。
空囊自笑长汀子,何处逢人乞一文。kōng náng zì xiào zhǎng tīng zi,hé chù féng rén qǐ yī wén。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

运水搬柴太瘦生,幞头著价更纵横。yùn shuǐ bān chái tài shòu shēng,fú tóu zhù jià gèng zòng héng。
庞公应被天然笑,佛殿何须草数茎。páng gōng yīng bèi tiān rán xiào,fú diàn hé xū cǎo shù jīng。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

黄绵袄子易经过,夜坐其如彻骨何。huáng mián ǎo zi yì jīng guò,yè zuò qí rú chè gǔ hé。
我手倘然同佛手,袖中少许是兜罗。wǒ shǒu tǎng rán tóng fú shǒu,xiù zhōng shǎo xǔ shì dōu luó。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

携筐入市价难酬,薄暮无鱼归去休。xié kuāng rù shì jià nán chóu,báo mù wú yú guī qù xiū。
岂是悬丝空钓月,金鳞昨夜又离钩。qǐ shì xuán sī kōng diào yuè,jīn lín zuó yè yòu lí gōu。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

埋没嘉蔬古所叹,清晨犹得仰园官。mái méi jiā shū gǔ suǒ tàn,qīng chén yóu dé yǎng yuán guān。
感时借问端狮子,成佛何如吃菜难。gǎn shí jiè wèn duān shī zi,chéng fú hé rú chī cài nán。

臣虞杂取米盐琐事,成二十四诗,余读而悲之,勉答其半,韵既不次,语复不伦。亦犹杜陵野老同元使君春陵行,非敢云属和也薪

黄毓祺

蒲团一具在家僧,枯木岩前得未曾。pú tuán yī jù zài jiā sēng,kū mù yán qián dé wèi céng。
见说三冬无暖气,镬汤炉炭冷于冰。jiàn shuō sān dōng wú nuǎn qì,huò tāng lú tàn lěng yú bīng。

菊花

黄毓祺

冬心寥落向谁论,雅正斯为独立人。dōng xīn liáo luò xiàng shuí lùn,yǎ zhèng sī wèi dú lì rén。
不见疏疏三两蕊,群花塞默少精神。bù jiàn shū shū sān liǎng ruǐ,qún huā sāi mò shǎo jīng shén。

菊花

黄毓祺

悠然入骨是寒清,山远烟微起暮情。yōu rán rù gǔ shì hán qīng,shān yuǎn yān wēi qǐ mù qíng。
秀色有无难可饱,九华空服笑泉明。xiù sè yǒu wú nán kě bǎo,jiǔ huá kōng fú xiào quán míng。

菊花

黄毓祺

修翎整整复斜斜,肯受寻常耳目加。xiū líng zhěng zhěng fù xié xié,kěn shòu xún cháng ěr mù jiā。
独立徘徊君自悟,古人微尚在黄花。dú lì pái huái jūn zì wù,gǔ rén wēi shàng zài huáng huā。

菊花

黄毓祺

闲庭瘦影无婆娑,磊落如人野意多。xián tíng shòu yǐng wú pó suō,lěi luò rú rén yě yì duō。
举世自张鹑鴳网,云中白鹤岂能罗。jǔ shì zì zhāng chún yàn wǎng,yún zhōng bái hè qǐ néng luó。

菊花

黄毓祺

寒花淡淡立幽轩,静对能空物性喧。hán huā dàn dàn lì yōu xuān,jìng duì néng kōng wù xìng xuān。
四座微闻声叹息,主人萧寂独无言。sì zuò wēi wén shēng tàn xī,zhǔ rén xiāo jì dú wú yán。
1281234567»